A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 285: A cha có thêm một nhi nữ mới?
Cập nhật lúc: 2025-10-04 08:45:45
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chạy mau.”
“Đi .”
Các chủ quầy xung quanh đều lộ vẻ sợ hãi, vội vàng thu dọn sạp hàng của , nhanh như chớp bỏ chạy mất dạng.
A Chiêu thấy một tu sĩ nhiều đồ đạc, cuống cuồng gom ôm đồ bỏ chạy.
“Lộc cộc ~”
Có vật gì đó rơi xuống, lăn đến bên chân A Chiêu.
A Chiêu vô thức gọi với theo:
“Đồ của rơi kìa.”
Người ngoái đầu, chỉ đáp :
“Tặng ngươi đấy.”
Dứt lời, biến mất ở cuối con phố.
Hai bên đường, các cửa tiệm cũng nhanh chóng đóng sập cửa .
Trong chớp mắt, con phố vốn náo nhiệt giờ c.h.ế.t lặng như tờ.
Nếu tận mắt chứng kiến cảnh , A Chiêu còn tưởng đây là một tòa tử thành.
“Vù ~”
Gió lạnh thổi qua, cuốn theo mảnh vải rách của một sạp hàng bỏ , bay phấp phới mắc mái một ngôi nhà.
A Chiêu: ……
Lý Kinh Tuyết: ……
Tiểu Bạch: ……
Tiểu Hôi đang cuộn tròn đầu A Chiêu, nghiêng nghiêng đầu:
“Chíp chíp?”
“Người hết ? Chạy cả ?”
Một giọng bất mãn vang lên.
A Chiêu và Lý Kinh Tuyết , liền thấy một bé gái mặc áo choàng đỏ đang giữa con phố vắng tanh.
Vành mũ đỏ che trán, để lộ đôi mắt tròn xoe.
Gương mặt bầu bĩnh của bé gái tràn đầy khó chịu, dường như cực kỳ bất mãn vì phố phường vắng bóng .
Nó sải bước đến một cửa tiệm đóng chặt, giơ chân đạp mạnh:
“Mau mở cửa cho bà đây, rõ ?”
“Bịch bịch bịch!”
Cánh cửa bất ngờ rắn chắc vô cùng, dù áo choàng đỏ đá liên tục mấy cú, cửa vẫn vững như núi, hề lay động.
A Chiêu thầm nghĩ:
Cửa đúng là kiên cố thật.
Bé gái áo choàng đỏ thấy phá cửa thì bật giận dữ:
“Tốt lắm, còn đổi sang cửa chắc hơn ? Các ngươi cứ chờ bà đây!”
Nói xong, nó chạy sang tiệm khác tiếp tục đạp cửa.
A Chiêu: ……
Nó đạp thêm mấy cú, cửa vẫn im lìm.
Lúc , nó cảm nhận ánh mắt khác thường đang , bèn tức giận đầu mắng:
“Nhìn cái gì mà ? Cẩn thận bà đây móc mù mắt ngươi…”
khi rõ bé gái nho nhỏ, khuôn mặt búp bê đang giữa phố, lời lập tức nghẹn .
Thoáng sững , ánh mắt lóe lên lửa giận, nó sải bước đến mặt A Chiêu, chăm chú từ đầu đến chân.
Thấy A Chiêu chỉ cao đến vai , nó thầm thở phào một .
Khi áo choàng đỏ quan sát A Chiêu, A Chiêu cũng đang đ.á.n.h giá nó.
Nhìn thấy đối phương cao hơn , mắt cô bé thoáng hiện vẻ hâm mộ.
Áo choàng đỏ cúi đầu, kiêu ngạo xuống A Chiêu:
“Nhìn cái gì?”
A Chiêu ngẩng đầu hỏi :
“Ngươi là ai?”
Cằm áo choàng đỏ hất lên:
“Ngươi nhận bà đây ?
Bà đây chính là nhi nữ của Kiếm Tông Dương Thần Thiên Tôn, Minh Chiêu.”
Minh Chiêu thật sự: ???
Tiểu A Chiêu thấy nó nghiêm túc, giống đang dối, bèn hỏi tiếp:
“Ngươi là Minh Chiêu của Kiếm Tông, là ai?”
Áo choàng đỏ cau mày:
“Ta ngươi là ai?”
A Chiêu sang hỏi a nương:
“A nương, a cha còn một nhi nữ tên Minh Chiêu nữa ?”
Lý Kinh Tuyết áo choàng đỏ, lông mày nhíu chặt.
Khí tức đứa bé kỳ quái.
Nàng lắc đầu:
“Chắc là .”
Áo choàng đỏ chấn động, nổi giận quát:
“Ý các ngươi là ? Nghi ngờ phận của bà đây ?”
A Chiêu gật đầu thành thật:
“ .”
Áo choàng đỏ á khẩu, hai mẫu tử chỉ tu vi Trúc Cơ, liền lạnh:
“Chán sống .”
Nói đoạn, năm ngón tay nó cong thành trảo, chụp thẳng mặt A Chiêu.
A Chiêu giật , thầm nghĩ:
Người thật độc ác, chẳng chẳng rằng tay .
Chưa kịp chạm , một thanh kiếm đen tuyền hiện mặt A Chiêu, nhẹ nhàng hất bay bàn tay của áo choàng đỏ.
Áo choàng đỏ kinh ngạc, vội vàng lùi , Lý Kinh Tuyết với vẻ bất mãn:
“Ngươi cũng chán sống?”
Lý Kinh Tuyết nắm chặt chuôi kiếm, gương mặt vốn dịu dàng giờ đây phủ đầy lạnh lẽo.
Kẻ dám giả mạo danh nghĩa nhi nữ nàng, lợi dụng danh tiếng của con bé và bằng hữu, còn hủy dung nhi nữ nàng, quả thực khiến căm ghét.
Nàng lạnh giọng hỏi:
“Rốt cuộc ngươi là ai? Tại mạo danh Kiếm Tông Minh Chiêu?”
Áo choàng đỏ gào lên:
“Bà đây , chính là Minh Chiêu của Kiếm Tông, nhi nữ của Dương Thần Tiên Tôn!”
“Chíp chíp!!!”
Tiểu Hôi đầu A Chiêu tức giận đập cánh, kêu inh ỏi.
Áo choàng đỏ tiếng kêu thu hút, mới để ý đó đồ trang trí mà là một linh thú.
Nó nhếch miệng ngạo mạn:
“Con linh thú khá đấy, bà đây ... ơ?”
Chưa dứt lời, hai chân nó mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, đôi mắt tròn trợn lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-285-a-cha-co-them-mot-nhi-nu-moi.html.]
“Chuyện gì ?”
Nó cố gắng lên nhưng phát hiện điều khiển nổi đôi chân.
“Ngươi gì ?”
Áo choàng đỏ giận dữ Lý Kinh Tuyết.
Lý Kinh Tuyết nhàn nhạt đáp:
“Ai mà . …”
Nàng bước đến gần:
“Giờ thì đủ thời gian để hỏi, tại ngươi mạo danh nhi nữ , khắp nơi chuyện , bôi nhọ danh tiếng con bé.”
Áo choàng đỏ thoáng sững , theo phản xạ hỏi:
“Nhi nữ ngươi là ai?”
“Kiếm Tông Minh Chiêu.”
Lý Kinh Tuyết đáp.
Áo choàng đỏ lập tức nổi giận:
“Ta ngươi đang cái gì, chính là Minh Chiêu của Kiếm Tông!
Các ngươi dám giả mạo , sẽ bảo cha g.i.ế.c các ngươi!
Cha, ở , mau đến cứu con!”
Lý Kinh Tuyết lấy Trói Tiên thừng, chuẩn trói áo choàng đỏ :
“Nếu cha ngươi đến, thì ở cùng luôn…”
“Vút!”
Tiếng xé gió vang lên từ bên cạnh.
Lý Kinh Tuyết lập tức né sang một bên, đồng thời tung một nắm bột mịn.
Lưỡi kiếm lóe sáng trong tầm mắt, càng lúc càng gần.
“Keng!”
Hai thanh kiếm va chạm, âm thanh giòn vang.
Lý Kinh Tuyết chấn động lùi vài bước, ngờ đối phương thể đẩy lùi .
Người thừa thế truy kích, mà cạnh áo choàng đỏ.
Áo choàng đỏ mừng rỡ:
“Cha, đến !”
Nó lập tức mách lẻo:
“Họ bắt nạt con, mau g.i.ế.c họ !”
Lý Kinh Tuyết vững, ánh mắt chằm chằm mới đến.
Đó là một kẻ khoác áo choàng đen, vành mũ kéo thấp, chỉ thấy miệng và cằm.
“Diệp đạo hữu…”
Lý Kinh Tuyết kinh ngạc thốt lên.
Áo choàng đen chú ý đến nàng, chỉ cúi đầu hỏi áo choàng đỏ:
“Con thương ?”
“Cha, thấy ?
Họ bắt nạt con, g.i.ế.c họ , giúp con xả giận!”
Áo choàng đỏ gào lên.
Xác định nhi nữ , áo choàng đen mới ngẩng đầu Lý Kinh Tuyết.
A Chiêu chạy đến cạnh a nương, lập tức nhận thanh Huyền Viễn kiếm trong tay đối phương, ngẩn :
“Tiểu Hắc?”
Rồi áo choàng đen kín mít , do dự:
“A cha?”
Áo choàng đen và thanh kiếm trong tay phản ứng.
Áo choàng đỏ thì hoảng hốt, vội kéo áo cha:
“Cha, chúng thôi!”
Áo choàng đen cúi , vác nó lên vai như vác bao tải.
A Chiêu thấy liền kêu:
“Đợi !”
Lý Kinh Tuyết nhanh tay ném một vật, đồng thời hét lớn:
“Coi chừng ám khí!”
Áo choàng đen thấy “ám khí”, lập tức vung Huyền Viễn kiếm, dùng vỏ kiếm gạt bay vật .
“Bùm!”
Lọ bột vỡ tung , mây bụi phủ xuống cả áo choàng đỏ lẫn áo choàng đen.
A Chiêu cầm Trói Tiên thừng lao lên:
“A cha, đừng !”
Bóng đen lảo đảo, ánh mắt sâu thẳm A Chiêu, vung kiếm c.h.é.m xuống đất.
“Ầm ầm!”
Một khe nứt dài x.é to.ạc mặt đất, chặn mặt A Chiêu.
Cô bé giật vết nứt, ngẩng đầu thì biến mất cùng áo choàng đỏ.
A Chiêu trừng to mắt:
“A cha!!!”
“Con tức giận đó!!!”
Cô bé tức tối mở thần thức định đuổi theo, nhưng một bàn tay chặn .
“A nương?”
A Chiêu ngẩng đầu.
Lý Kinh Tuyết theo hướng bọn họ biến mất, mày nhíu chặt:
“Không cần gấp, đợi t.h.u.ố.c phát tác .”
A Chiêu nhớ đến lọ bột Huyền Viễn kiếm gạt vỡ, tức giận hừ một tiếng, hỏi:
“A nương, là a cha ?”
Lý Kinh Tuyết trầm ngâm:
“Ta thấy rõ mặt, nhưng thanh kiếm đúng là Tiểu Hắc.”
A Chiêu vội tiếp lời:
“Con cũng thấy Tiểu Hắc.”
Tiểu Bạch:
“Không chứ, hai chỉ nhận kiếm chứ nhận ?”
A Chiêu:
“Ta còn chẳng rõ mặt thì nhận thế nào?”
Lý Kinh Tuyết cúi đầu khe nứt đất, khẽ :
“Ta vốn tưởng đó là Diệp đạo hữu, nhưng kiếm khí của khác với kiếm khí của Diệp đạo hữu.”
Nghe , A Chiêu cũng cúi đầu quan sát, gật gù:
“ , kiếm khí của a cha hùng hậu, mang thế thể ngăn cản.
Còn của … khí thế, nhưng mạnh bằng a cha.”
“Không …”
A Chiêu chợt nghĩ đến một chuyện nghiêm trọng, lo lắng kêu lên:
“Nếu đó a cha, vì Tiểu Hắc ở trong tay ?”