A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 270: A Cha Hóa Ra Là Chiến Thần Chuyển Thế

Cập nhật lúc: 2025-10-03 07:19:21
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

A Chiêu men theo con đường nhỏ mà mãi về phía , một đoạn thì làn sương mù dày đặc bao phủ lấy cô bé.

Tiểu cô nương lập tức cảnh giác, cô bé vẫn quên chuyện .

 

“Hu hu~~”

 

Có tiếng nỉ non truyền đến từ nơi xa, A Chiêu chăm chú về hướng phát tiếng một lúc.

Tiếng ngắt quãng, vẻ quái dị, giống như trẻ con đang , giống như tiếng gió thổi qua khe núi, khiến cảm thấy một sự khó chịu khó nên lời.

 

A Chiêu do dự, lập tức đầu bỏ chạy về hướng ngược với nơi phát tiếng .

A , ở tu chân giới thể quá nhiều hiếu kỳ, hiếu kỳ sẽ hại c.h.ế.t mèo…

 

“Hu!!!”

 

A Chiêu bỗng khựng bước, tiếng quái dị truyền đến từ phía cô bé.

Rõ ràng cô bé  chạy theo hướng ngược , thế nhưng âm thanh càng lúc càng gần.

Tiểu cô nương nghĩ nhiều nữa, xoay tiếp tục chạy.

 

“Hu!”

 

Chưa chạy bao xa, tiếng xuất hiện ngay mặt cô bé.

A Chiêu nhúc nhích nữa, cô bé nghĩ ngợi một chút bệt xuống đất, khoanh tay ngực.

Cô bé xem thử, nếu chạy thì tiếng tự tìm đến mặt .

 

“Được , cái gì chứ.”

 

Lúc , một giọng khàn khàn vang lên, A Chiêu giật , về hướng phát giọng .

Sương mù tản bớt một phần, nhưng vẫn còn một lớp mờ nhạt bao quanh bốn phía.

 

A Chiêu thấy một mặc chiến giáp nhuốm máu, đang nhẹ nhàng vuốt ve thanh trường kiếm kêu ong ong trong tay.

Giọng khàn đặc, phân biệt nam nữ.

 

A Chiêu nhận thanh kiếm trong tay đó, là Huyền Viễn Thần Kiếm.

 

Cả kiếm run rẩy, như một đứa trẻ:

“Hu!!!”

 

“Đừng như , nếu kiếp , chúng sẽ tiếp tục cùng chiến đấu.

Ừm… nhưng nếu kiếp , cũng đ.á.n.h g.i.ế.c nữa.

Sống như quá mệt mỏi, suốt ngày mang ngươi du sơn ngoạn thủy cũng , ngươi đúng , Uy Tướng Quân.”

 

Người đưa bàn tay đẫm m.á.u khẽ chạm kiếm phát hàn quang, Huyền Viễn Thần Kiếm liền ngân nga một tiếng, khẽ thở dài:

“Ngươi mà, đây là trách nhiệm, cũng là nghĩa vụ của .

Ta sinh chính là để trừ ma diệt yêu.”

 

“Hu hu!”

 

“Đừng như , chẳng ngươi luôn ghét ?

Đợi c.h.ế.t , ngươi… ngươi hãy tìm một chủ nhân mà ngươi thích …”

 

"Vù!"

Cơn gió mạnh thổi qua, ảnh đẫm m.á.u tan biến như bọt nước trong trung.

 

Cảnh tượng chuyển

Tại trấn nhỏ gần Tiền Sơn của Kiếm Tông, trong một gia đình phàm nhân vang lên tiếng trẻ sơ sinh ré lên.

 

Trên trời truyền đến khúc nhạc du dương, muôn sắc thái hồng vân rực rỡ.

Không ai , ở nơi cao nhất Kiếm Tông, thanh Huyền Viễn Thần Kiếm hóa đá bất động, bỗng phát một tiếng ngân nga.

 

Huyền Viễn Thần Kiếm trực tiếp chấn vỡ lớp đá rêu phủ, bùng nổ ánh sáng rực rỡ, trong tiếng kinh hô của các tử Kiếm Tông, hóa thành một luồng băng, bay thẳng đến ngôi nhà tiếng trẻ sơ sinh đang , xuất hiện ngay mặt hài nhi .

 

Cảnh tượng biến đổi.

Bầu trời đen kịt, trong khí tràn ngập tử khí vô tận.

 

Một thiếu niên sắc mặt trắng bệch, tay cầm trường kiếm, vách núi, khẽ vuốt thanh kiếm, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi:

“Xin , ngươi hãy tìm một chủ nhân mới .”

 

Nói dứt lời, cắm kiếm xuống đất, mặc cho trường kiếm "ong ong" ngân vang, lao thẳng xuống vực sâu đáy.

 

“Ong!!!”

 

Thanh kiếm cắm sâu trong đất liền bùng nổ uy lực vô tận, giãy thoát khỏi đất, chút do dự lao xuống vực đuổi theo bóng dáng thiếu niên .

Sương mù tản , để lộ một thanh kiếm buộc tơ đen ở chuôi, yên đất, kiếm phát tiếng "ong ong" thấp trầm.

 

A Chiêu ngây tại chỗ, trong lòng vô cùng chấn động:

A cha là Chiến Thần chuyển thế?

 

Đồng thời, cô bé thấy hợp lý, a cha lợi hại như thế, là Chiến Thần chuyển thế thì cũng chẳng gì kỳ lạ.

 

“Hu hu~”

Thanh tiểu hắc kiếm đất vẫn , vì là kiếm nên tiếng kỳ quái.

 

A Chiêu lấy tinh thần, cúi nhặt Tiểu Hắc lên, vỗ vỗ nhẹ lên vỏ kiếm:

“Được , đừng nữa, đợi khi về sẽ đưa ngươi về bên a cha.”

 

Cô bé cảm thấy thật , dám mang Tiểu Hắc rời khỏi a cha.

Tiểu Hắc yên lặng , là do mấy cái vỗ đ.á.n.h thức nó khỏi hồi ức, là vì câu của tiểu cô nương.

 

Tóm , nó an tĩnh .

 

A Chiêu cõng nó lên lưng, đưa mắt xung quanh:

“Tiếp theo sẽ là Tiểu Bạch với Tiểu Hôi ?”

 

A Chiêu tiếp tục về phía , gặp chuyện quái lạ nào nữa.

Đi theo con đường nhỏ khỏi một khu rừng trúc, cô bé thấy một gốc đại thụ khổng lồ sừng sững mặt.

 

Đó là một cây cao lớn, nhưng vô cùng kỳ dị. 

Thân và cành năm màu sắc khác , lá dài rủ xuống như liễu, theo gió khẽ đung đưa, bốn phía cây tỏa hào quang tựa cầu vồng.

 

Lần đầu tiên A Chiêu thấy một cái cây kỳ lạ và đẽ như , khỏi ngẩng đầu gốc cây mà ngắm.

 

“Chíp chíp~”

Tiếng chim hót trong trẻo thu hút sự chú ý của cô bé, chỉ thấy một con tiểu điểu xám xịt mập mạp vỗ cánh bay về phía A Chiêu.

 

A Chiêu mừng rỡ:

“Tiểu Hôi, ngươi tỉnh .”

 

Tiểu Hôi bay đến mặt cô bé, cô bé vui vẻ đón lấy:

“Cảm thấy thế nào? Có khó chịu chỗ nào ?

Ủa? Hình như ngươi lớn hơn một chút ?”

 

“Thật chậm chạp quá!”

Chưa kịp để Tiểu Hôi trả lời, Tiểu Bạch xuất hiện bên cạnh A Chiêu, bất mãn cất lời.

 

“Tiểu Bạch!”

A Chiêu thấy nó, mắt liền sáng rực, chạy nhanh lên , ôm chặt lấy nó.

 

Tiểu Bạch giãy :

“Này!”

 

“Có một tên đại xa giả mạo a nương bọn họ.”

A Chiêu vùi mặt bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch, thì thào .

 

Tiểu Bạch vốn định giãy giụa, lập tức im bặt.

 

A Chiêu:

là đại xa.”

 

Tiểu Bạch: …

, là đại xa.”

 

Tuy , nhưng trong lòng vẫn chột .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-270-a-cha-hoa-ra-la-chien-than-chuyen-the.html.]

 

“A nương bọn họ sẽ bao giờ những lời như .”

Giọng A Chiêu nghẹn ngào.

 

Tiểu Bạch:

“Đương nhiên, bọn họ thương ngươi như thế, thể .”

 

.”

 

A Chiêu ôm Tiểu Bạch một lúc lâu mới buông , đôi mắt đen láy lóe chút nghi hoặc:

“Tiểu Bạch, ngươi tên đại xa đó gì với ?”

 

Cơ thể Tiểu Bạch khẽ cứng , giả vờ ha ha:

“Tất nhiên , ngươi quên bản tọa là thần thú vô sở bất tri ?”

 

A Chiêu ồ một tiếng:

“Thì .”

 

“Đừng chuyện nữa, mau hái t.h.u.ố.c .”

Tiểu Bạch giơ móng lông xù chỉ về phía gốc cây kỳ lạ:

“Đây chính là linh d.ư.ợ.c thể trị tâm ma cho a cha ngươi.”

 

“Cái cây ?”

A Chiêu ngẩng đầu , chút khó xử:

“Nó to như , đào ?”

 

“Không bảo ngươi đào, chỉ cần hái một chút là đủ.”

 

“Tiểu Bạch, cây là cây gì ?”

 

“Đế Hưu.”

 

“Đế Hưu?”

 

“Lá tựa như liễu, cành ngũ sắc, hoa vàng quả đen, kẻ ăn sẽ nổi giận.”

 

A Chiêu xong ngẩng đầu kỹ:

“Hình như khác thì .”

 

Tiểu Bạch để ý, tiếp tục giải thích:

“Ăn quả sẽ quên ưu phiền, ánh sáng cây thể trấn áp tâm ma.”

 

A Chiêu đến ba chữ “trấn tâm ma”, đôi mắt lập tức sáng rực:

“Chúng mau thu thập ánh sáng cây !”

 

Tiểu Bạch tiểu cô nương hăng hái, chỉ đành thở dài bất lực:

“Lấy vài bình ngọc trắng trống đây.”

 

Nó dạy A Chiêu cách thu ánh sáng cầu vồng từ cây, bỏ vài bình ngọc, bẻ thêm vài cành mang lá và quả.

 

“Được , thế là đủ, thôi.”

Tiểu Bạch .

 

A Chiêu tiếc nuối:

“Không hái thêm chút nữa ?”

 

“Không .”

Tiểu Bạch quả quyết.

“Cái thể lấy nhiều.”

 

“Tại ?”

 

“Bởi vì…”

Tiểu Bạch ngừng nửa chừng, đối diện ánh mắt cô bé, nó chậm rãi :

“Lấy nhiều sẽ sinh chuyện.”

 

A Chiêu còn hỏi thêm, Tiểu Bạch bảo:

“Đi mau, Nhất Trần bọn họ đang đ.á.n.h với ma tộc .”

 

“Vậy mau giúp thôi!”

A Chiêu lập tức tham lam nữa.

 

“Đi nào.”

 

Tiểu cô nương cõng kiếm, Tiểu Hôi đậu đầu, cô bé ôm Tiểu Bạch nhanh chóng rời khỏi thung lũng.

Sau khi cô bé khỏi, thung lũng bỗng dâng lên làn sương trắng dày đặc, che khuất tất cả.

 

"Vù~"

Cơn gió nhẹ thổi qua, sương tan .

Thung lũng cùng cây Đế Hưu đều biến mất, như từng tồn tại.

 

A Chiêu nhanh chóng chạy về phía trung tâm Thanh Liên bí cảnh.

 

“Ào!!!”

ngã xuống nước, bọt b.ắ.n tung trắng xóa.

 

Bóng đen lao về phía Nhất Trần, lúc đang kiết già bên hồ, tay tràng hạt, miệng niệm kinh văn, tỏa Phật quang.

 

“Vút!”

Kiếm quang lóe lên, bóng đen kịp kêu t.h.ả.m c.h.é.m thành hai mảnh.

 

Trên mặt Tang Nhất Chu dính chút máu, nàng vung kiếm, vệt m.á.u đen đỏ rơi xuống đất.

Nàng quét mắt quanh, khắp nơi hỗn loạn.

 

Nửa canh giờ , nàng cùng Nhất Trần đến trung tâm Thanh Liên bí cảnh: Liên Hồ.

 

Phát hiện kiếm tu của Kiếm Tông sớm giao chiến với ma tộc tràn đầy hắc khí.

Nàng nghĩ nhiều, lập tức cùng Nhất Trần lao trận chiến.

 

Nhất Trần là Phật tử, Phật quang chiếu rọi, tụng kinh chiến đấu, thể là khắc tinh của ma tộc.

, ma tộc xem như cái gai trong mắt.

 

Tang Nhất Chu nhanh chóng phát hiện tình hình, nàng suy nghĩ quyết định bảo vệ Nhất Trần, chuyên c.h.é.m g.i.ế.c ma tộc tập kích .

 

Ý tưởng , nàng truyền âm cho một tử Kiếm Tông quen .

Đệ tử xong, mắt sáng lên, giơ ngón cái khen ngợi, còn góp thêm vài ý.

 

Bọn họ thể chỉ giữ chặt, mà cần giả vờ sơ hở, khiến ma tộc tưởng cơ hội, liều mạng lao , đó mới tay phản công.

 

Tang Nhất Chu thấy hợp lý, liền theo.

 

, nàng cùng vài kiếm tu Kiếm Tông bảo vệ Nhất Trần, thỉnh thoảng cố tình lộ vài sơ hở, khiến ma tộc tưởng hy vọng, xông lên tập kích Nhất Trần, đó bọn họ lập tức phản sát.

 

“Đám ma tộc gì đó đúng.”

 

Một kiếm tu g.i.ế.c cau mày:

“Yếu quá.”

 

Tang Nhất Chu ngẩn :

“Chẳng lẽ do chúng chuẩn kỹ, đ.á.n.h úp bọn chúng ?”

 

Sắc mặt kiếm tu dần nghiêm trọng:

“Tuy là , nhưng cứ thấy .

Tiểu sư , ngươi ngoài xem tu sĩ Nguyên Anh nào đến , bảo mở giới hạn tu vi trong bí cảnh, cho Nguyên Anh kỳ xuất thủ dẹp sạch bọn chúng.”

 

“Rõ, sư tỷ.”

Đệ tử đáp lời, lấy lệnh bài xuất nhập bí cảnh , bóp nát.

 

Lẽ sẽ truyền tống ngoài, nhưng cơ thể vẫn nguyên tại chỗ, hề biến mất.

 

Kiếm tu kinh hãi, kêu lớn:

“Sư tỷ! Lệnh bài của hình như hỏng , truyền ngoài !”

Loading...