A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 211: Bạch Sơn Huyền mất tích, Nam Cung gia đến
Cập nhật lúc: 2025-09-22 10:29:41
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Sơn Quân tức giận đến mức phát điên, vung cây tỳ bà to còn hơn cả lên.
Cô bé tìm thủy yêu tính sổ, nhưng Trình Dữ kịp ngăn .
Bạch Sơn Quân giận dữ :
“Đại sư , đừng cản , cứu về.”
“Tu vi của còn thấp hơn Sơn Huyền, chẳng khác nào dâng đồ ăn cho yêu quái.”
Trình Dữ xưa nay luôn cưng chiều sư sư , hiếm khi nghiêm mặt mà một câu nặng nề.
Bạch Sơn Quân mím môi:
“… ... …”
Nếu lỡ xảy chuyện thì ?
Trình Dữ xoa đầu cô:
“Đừng lo, sẽ tìm nó về.”
Bạch Sơn Quân hít mũi một cái:
“Ừm.”
Lại thêm trẻ con bắt cóc, những tu sĩ tin liền kéo đến dò xét.
Tên tu sĩ mặt khỉ má hóp Bạch Sơn Quân đang ủ rũ, nhịn mở miệng:
“Ta , con nít thì về nhà b.ú sữa, đừng chạy đây chen chúc.
Giờ , mất thêm một đứa.”
Bạch Sơn Quân liếc , gì.
Tu sĩ mặt khỉ bĩu môi, hỏi Trình Dữ:
“Tiểu sư của ngươi mang theo vật gì để truy tung ?”
Trình Dữ bất ngờ, :
“Có.”
Tu sĩ mặt khỉ:
“Vậy mau lên, chậm nữa thì đứa trẻ gặp chuyện mất.”
A Chiêu đến thì lời , bất ngờ liếc .
Không chỉ cô bé, những khác cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Tu sĩ mặt khỉ thấy ánh mắt đều đổ về phía , liền nhíu mày, giọng cay nghiệt:
“Nhìn cái gì mà ?
Ta chỉ nhanh chóng bắt con thủy yêu đó thôi, cứu thằng nhóc .”
Mọi : …
Được , ngươi thì cứ là .
“Trình đạo hữu.”
Tạ Nhất Cẩn bước lên.
Tu sĩ mặt khỉ thấy A Chiêu chau mặt:
“Sao còn thêm con nhóc đến?
Lát nữa thủy yêu bắt cả hai ngươi đem ăn thì ?”
A Chiêu :
“Trước khi thủy yêu kịp ăn , thể đập cho nó ngất .”
Tạ Nhất Cẩn tự nhiên sẽ tiết lộ chi tiết về tiểu sư thúc tổ nhà , chỉ :
“Không cần lo lắng cho sự an của tiểu cô nãi nãi ,
Người mang theo pháp bảo do trưởng bối trong nhà ban cho.”
A Chiêu ưỡn ngực:
“Ta lợi hại đó.”
Bên cạnh, Bạch Sơn Quân cũng phụ họa:
“Ta cũng lợi hại.”
Tạ Nhất Cẩn:
“Đều lợi hại, đều lợi hại.”
Tu sĩ mặt khỉ cau mày, định thêm thì Tạ Nhất Cẩn :
“Hai tiểu cô nương lợi hại.
Bọn chuẩn cứu , nhưng đại bản doanh cần trông giữ.
Hai thể ở canh giữ ?”
Bạch Sơn Quân:
“Ta thể đánh thủy yêu, đúng , A Chiêu?”
Cô bé tìm đồng minh, sang A Chiêu.
A Chiêu nghiêm túc cô bé:
“Không, chúng nên ở trông giữ đại bản doanh.”
“Hả?”
Bạch Sơn Quân ngẩn , vốn tưởng A Chiêu đánh thủy yêu.
Thực A Chiêu cũng .
đường đến đây, Nguyệt Tri Phù nhờ A Chiêu trông chừng Bạch Sơn Quân.
Tuổi cô bé còn nhỏ, giờ mất tích, dễ hoảng loạn mà liều.
A Chiêu sẵn lòng giúp vị tỷ tỷ mới quen, chút do dự gật đầu, còn hứa sẽ bảo vệ Bạch Sơn Quân thật .
Đứa trẻ bốn tuổi rưỡi quên mất:
Ngoài , Bạch Sơn Quân còn sư sư tỷ, vốn đến lượt cô bé lo lắng bảo vệ.
Cô bé cũng để ý, khi đồng ý, Nguyệt Tri Phù và hai đều âm thầm thở phào.
“Ngươi đừng xem thường việc trông giữ đại bản doanh.”
A Chiêu tròn trịa, mặt non nớt mà nghiêm nghị.
“Nếu họ thương trở về, thể trị thương.
Nếu đánh thủy yêu, họ thể rút về đây cố thủ.
Vì thế nơi là hậu phương quan trọng, chúng giữ cho chắc.”
Bạch Sơn Quân ngây , mấy chữ “hậu phương quan trọng” khiến cô bé rung động, do dự :
“ trị thương.”
“Không , , dạy ngươi.
Ta còn luyện đan nữa.”
A Chiêu .
Nghe , Bạch Sơn Quân tạm thời quên nỗi buồn mất tích, đôi mắt sáng lên:
“A Chiêu , giỏi quá.”
A Chiêu híp mắt:
“Bình thường thôi, sẽ song tu kiếm - đan.”
Cô bé Bạch Sơn Quân:
“Chúng ở .”
“Được.”
Nghe câu trả lời, A Chiêu thở phào, sang Nguyệt Tri Phù.
Người gật đầu, ý bảo: Làm lắm, tiểu sư thúc tổ.
Trình Dữ lấy một con chim gỗ nhỏ, thi triển pháp thuật.
Chim gỗ vỗ cánh kêu chiêm chiếp vài vòng bay ngoài.
Trình Dữ :
“Nó cảm nhận khí tức tiểu sư .
Sư , ngoan ngoãn ở đây, lời.”
Bạch Sơn Quân dù cam lòng, vẫn đáp:
“Biết .”
Cô bé sang A Chiêu, mong tìm sự an ủi.
Thấy tiểu cô nương mềm mại mặt Tạ Nhất Cẩn và Nguyệt Tri Phù, nghiêm mặt căn dặn dò:
“Các ngươi cẩn thận, ?”
Hai đồng thanh:
“Biết , tiểu cô nãi nãi.”
Tiểu cô nương hài lòng:
“Đi .”
A Chiêu và Bạch Sơn Quân, cùng Hoa Dạ Ảnh và một sư của Bạch Sơn Quân ở .
Còn những khác đuổi theo con chim gỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-211-bach-son-huyen-mat-tich-nam-cung-gia-den.html.]
A Chiêu rời mới thu hồi ánh mắt, thấy Bạch Sơn Quân mặt ủ rũ.
A Chiêu: “…”
“Sơn Quân, ngươi thế?”
A Chiêu dịu dàng hỏi.
Bạch Sơn Quân:
“Không gì, chỉ là thấy vô dụng quá.”
“Đừng nghĩ .”
A Chiêu nắm tay cô bé.
“Trên đời ai là vô dụng cả.”
“ nếu khăng khăng đòi ngoài, cũng sẽ theo.
Nếu chẳng bắt mất .”
Bạch Sơn Quân ủ rũ.
A Chiêu nghĩ một lát, vỗ lưng cô bé:
“Đừng lo, chắc chắn sẽ .
Tiểu Tạ và Tiểu Nguyệt lợi hại, đại sư ngươi cũng thế, nhất định sẽ cứu Sơn Huyền về.”
“Ta đại sư lợi hại, chỉ là… cảm thấy thật vô dụng.”
Lại về chủ đề lúc nãy.
A Chiêu nghĩ hỏi:
“Vì ngươi thấy ?”
“Bởi vì đúng là vô dụng.
Muội xem, mới bốn tuổi mà việc quy củ, còn dặn dò hậu bối khi xuất hành.
Còn chỉ lo cho bản , chỉ đánh tiếng vang để vượt qua nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn.”
“…”
A Chiêu lặng lẽ, vỗ tay cô bé an ủi:
“Đừng nghĩ nhiều, trẻ con lo cho bản là chuyện bình thường.”
“Thật ?”
“Thật.”
Bạch Sơn Quân:
“Vậy cách nào để tránh chuyện như thế lặp ?”
Cô bé thấy vì mà gặp chuyện nữa.
“À… chuyện …”
A Chiêu cau mày suy nghĩ, sáng mắt:
“Có !”
Bạch Sơn Quân phấn chấn:
“Cách gì?”
A Chiêu:
“Từ nay ngươi cũng đừng cho Sơn Huyền cùng nữa là xong.”
Bạch Sơn Quân:
“Hả?”
A Chiêu giải thích:
“Chỉ cần ngươi dẫn nhóc ngoài, nhóc sẽ vì ngươi mà gặp chuyện.
A từng , sự đều nguyên nhân, chỉ cần cắt đứt tận gốc thì sẽ xảy nữa.”
“Cắt đứt tận gốc ?”
Bạch Sơn Quân thoáng suy tư.
Lúc , Trình Dữ và đuổi theo chim gỗ đến một hồ nước yên tĩnh ngoài rừng.
Con chim gỗ bay vòng vòng mặt hồ.
Hồ lớn, một nhánh suối nhỏ chảy , nước trong vắt thấy đáy, bên mọc đầy thủy thảo.
Trình Dữ dùng thần thức dò xét, phát hiện phía vài đường ngầm.
Hắn Tạ Nhất Cẩn:
“Tạ đạo hữu, nhớ hình như ngươi Giao Nhân Châu?”
“ .”
Tạ Nhất Cẩn lấy một viên Giao Nhân Châu đưa cho .
“Cho mượn, nhớ trả.”
“Được.”
Trình Dữ .
Tu sĩ mặt khỉ:
“Còn thì ?”
Tạ Nhất Cẩn bất đắc dĩ :
“Giao Nhân Châu quý, là trưởng bối trong nhà ban tặng.
Các vị đạo hữu nếu thì chỉ thể ở bờ canh giữ, hoặc nín thở lặn xuống.”
Dù thấy hẳn là kẻ , nhưng bụng thế nào thì thể hiện hết ngoài mặt.
Tạ Nhất Cẩn vẫn giữ cảnh giác.
Tu sĩ mặt khỉ hừ lạnh:
“Không thì thôi, ai thèm.
Nói , sẽ ở bờ.
Nếu thủy yêu các ngươi bắt mất, tiền thưởng của chẳng mất ?
Các ngươi đừng mơ.”
Nói xong chua chát:
“Đệ tử đại gia tộc đại tông môn sướng thật, ngay cả Giao Nhân Châu cũng .”
Tu sĩ độc nhãn liếc một cái, Trình Dữ:
“Đừng lắm lời nữa, ?”
Trình Dữ:
“Đi.”
Hắn niệm quyết, con chim gỗ lao xuống nước.
Trình Dữ dặn dò những sư Giao Nhân Châu ở trông coi.
Bản cùng mấy Tạ Nhất Cẩn chuẩn xuống nước thì bỗng tiếng quát:
“Đứng !”
Mọi đầu , thấy hai tu sĩ mặc trường bào xanh nhạt cưỡi kiếm bay đến, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Một kiếm, từ cao xuống, giọng lạnh lùng:
“Các ngươi là ai, lén lút hành động địa bàn Nam Cung gia ?”
Trình Dữ bước lên, tự giới thiệu:
“Đệ tử Thiên Âm Cốc Trình Dữ, nhận nhiệm vụ của Đạo Minh đến đây trừ yêu.”
“Thiên Âm Cốc? Chưa qua.”
Gã thiếu niên ngạo mạn liếc :
“Chuyện thủy yêu chúng , tiếp theo giao cho Nam Cung gia lo liệu, các ngươi mau rời .”
“Đạo hữu, sư thủy yêu bắt…”
Trình Dữ thêm.
“Đi trừ yêu mà yêu bắt mất, tiểu môn tiểu phái, quả nhiên vô dụng.”
Gã khinh bỉ cắt lời, tiếp:
“Yên tâm, chúng sẽ g.i.ế.c thủy yêu, về việc ngươi sống chết, thì xem vận khí của nó.
Nếu ngươi sống, các ngươi mau cút, đừng kéo chân của bọn .”
“Chỗ thủy yêu chúng …”
Trình Dữ còn , nhưng Tạ Nhất Cẩn tiến lên một bước:
“Người Nam Cung gia các ngươi quá ngang ngược.
Chúng tìm hang ổ thủy yêu, các ngươi chen ngang.
Chẳng lẽ định cướp phần thưởng của Đạo Minh ?”
Đám tán tu vốn để ý chuyện giữa Trình Dữ và Nam Cung gia, mặt mày liền biến sắc.
Nam Cung gia cướp công ?