Nghe thiếu nữ lên tiếng, Nhan Bạch khẽ mở to đôi mắt trong trẻo, ánh nhìn dịu dàng hướng về phía cô gái. Trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng, thuần khiết như tia nắng sớm ban mai, dường như có thể xua tan mọi bóng tối u ám. Tay cô cầm một chiếc khăn ướt màu trắng, cẩn trọng lau đi những vệt m.á.u còn vương trên gương mặt tái nhợt của thiếu nữ.
Đôi môi mỏng khẽ hé, giọng nói ngọt ngào như mật ong nhỏ xuống lòng người nghe, nhưng nội dung lại khiến da gà nổi gai ốc:
“Tôi…” Mi mắt Nhan Bạch khẽ run, ánh mắt chăm chú vào thiếu nữ trước mặt, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
“Không phải thiên sứ đâu…”
Giọng cô dịu dàng như làn gió thoảng, lướt qua trái tim người khác đầy mê hoặc.
Thiếu nữ bị trói không khỏi sững người, trong thoáng chốc không hiểu ý nghĩa câu nói đó là gì. Nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc của Nhan Bạch, dường như cô ấy đang chân thành tiết lộ một sự thật quan trọng. Giọng cô khàn khàn, run rẩy hỏi:
“Vậy cô… cô là ai? Đến đây để làm gì?”
Nhan Bạch cúi thấp người, áp sát vào tai thiếu nữ như đang chia sẻ một bí mật động trời. Môi cong lên, giọng thì thầm nhỏ nhẹ:
“Này, tôi sẽ nói nhỏ cho cô nghe nhé… Tôi không đến đây để cứu người.”
Cô dừng lại một chút, ánh mắt vẫn sáng và trong veo như nước hồ thu, nhưng mang theo vẻ quyến rũ khó tả.
“Tôi đến đây để g.i.ế.c người — g.i.ế.c tất cả những kẻ đang sống trong căn biệt thự này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-96.html.]
Phiêu Vũ Miên Miên
Cô đưa ngón tay trỏ lên miệng, ra hiệu im lặng, nụ cười vẫn đọng trên môi.
"Suỵt... đây là bí mật riêng giữa chúng ta, đừng nói với ai đấy nhé~"
Thiếu nữ run rẩy, cơ thể cứng đờ vì sợ hãi, nhưng lạ kỳ là không cảm thấy hoàn toàn ghê tởm hay muốn né tránh. Trái lại, cô lại có chút bị cuốn vào sự dịu dàng kỳ lạ tỏa ra từ Nhan Bạch, khiến cô vừa sợ hãi vừa muốn tiến gần hơn.
Nhan Bạch chậm rãi tiến lại gần, tiếp tục dùng chiếc khăn ướt lau sạch từng vết m.á.u trên khuôn mặt lem luốc của thiếu nữ. Quần áo cô tả tơi, rách rưới, thân thể chi chít những vết thương cũ chưa lành, lại thêm những vết mới chồng chất.
Giọng nói của Nhan Bạch lúc này mềm mại như lời ru, tựa hồ đang an ủi một đứa trẻ lạc đường:
"Có thể kể cho tôi nghe tại sao cô lại ở đây không?"
Âm thanh ấy, cùng với hành động dịu dàng đầy mê hoặc, khiến thiếu nữ vốn đã kiệt sức dần thả lỏng, rồi từ từ mở lòng, kể lại câu chuyện đau thương của mình.
Hóa ra, cô là con gái duy nhất của bác sĩ Diệp Minh, năm nay mười tám tuổi. Một năm trước, mẹ cô tự tử bằng thuốc ngủ, chỉ để lại hai cha con. Không lâu sau, cha cô tái hôn với một người phụ nữ mang theo một cậu con trai mười bốn tuổi.
Ban đầu, mẹ kế tỏ ra rất hiền hậu, chăm sóc chu đáo, còn gọi cô bằng “con” thân thiết. Cậu em trai cũng ngoan ngoãn, kính trọng gọi cô là chị. Thế nhưng, sau một thời gian chung sống, bộ mặt thật của họ dần lộ rõ. Mẹ kế trở nên độc ác, thường xuyên đánh đập, chửi bới, và nói xấu cô trước mặt cha. Cậu em trai cũng học theo mẹ, liên tục bắt nạt và vu oan giá họa cho cô.
Sự nhẫn nhịn của cô không giúp cuộc sống dễ chịu hơn, mà chỉ khiến họ ngày càng lộng hành. Một hôm, cô bị mẹ kế và cậu em trai cùng nhau đánh bất tỉnh. Khi tỉnh lại, cô đã bị trói chặt trong một căn phòng dưới tầng hầm tối tăm, miệng bị bịt kín, không thể cầu cứu. Dù có nghe thấy tiếng bước chân và lời nói của họ ở tầng trên, cô cũng chẳng thể làm gì được.
Với thế giới bên ngoài, cô là một người mất tích. Mẹ kế đã báo cảnh sát, giả vờ lo lắng tìm kiếm, nhưng mãi không có tung tích. Cha cô hoàn toàn không biết chuyện xảy ra sau lưng mình.
Trong những ngày sau đó, mỗi khi cha cô rời nhà, cô liền bị tra tấn đủ kiểu — như một trò giải trí bệnh hoạn của mẹ kế và đứa con trai độc ác. Rồi đến một ngày, thiếu niên mười bốn tuổi ấy đã cưỡng bức cô, khiến bi kịch của cô thêm phần đau đớn và tăm tối.