Họ không thể ngờ được rằng, Nhan Bạch có thể làm bất cứ điều gì. Lần trước, dù đã nghĩ rằng kể cả khi cô dùng b.o.m để phá hủy toàn bộ căn nhà, họ cũng sẽ chẳng còn thấy ngạc nhiên nữa. Nhưng lần này, Nhan Bạch thực sự định đưa người khác lên trời bằng… bom.
Cô không bật đèn, chỉ khoác lên mình chiếc áo choàng đỏ rực, lặng lẽ bước qua màn đêm dày đặc. Không ai biết từ khi nào, cô đã quen với việc di chuyển trong bóng tối — nơi mà ánh sáng yếu ớt không thể cản bước bước chân cô. Cô điềm tĩnh đặt từng quả b.o.m ở các góc của biệt thự một cách gọn gàng và chính xác. Chỉ cần cô nhấn nút, toàn bộ ngôi nhà sẽ biến thành những đốm sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm.
Chủ nhân của căn biệt thự này là hai vị bác sĩ từng công tác tại bệnh viện tâm thần ngày xưa. Họ cũng là những kẻ từng tham gia vào “cuộc cảm tạ” đáng sợ kia. Bên ngoài, họ khoác lên mình tấm áo blouse trắng, vẻ ngoài trẻ trung, ôn hòa như những bác sĩ tận tâm, nhưng bản chất thật sau lớp mặt nạ ấy lại hoàn toàn ngược lại.
Nhan Bạch đứng lặng trong phòng khách, ánh mắt trầm xuống, giọng nói khẽ khàng như thì thầm với chính mình:
“Tất cả đều phải sống sót thật tốt. Ta muốn từ từ ‘chơi’ với các ngươi. Trước khi ta đến, không ai được phép chết…”
Đây là một trò chơi không hồi kết.
Cô nhìn xung quanh một lượt, chuẩn bị rời đi thì bỗng phát hiện dưới chân, trên tấm thảm trải sàn trong phòng khách, có chút động tĩnh lạ. Âm thanh rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy, nhưng vì không gian quá yên tĩnh nên nó lập tức lọt vào tai Nhan Bạch.
Là tiếng khóc – yếu ớt, mỏng manh, đầy tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-95.html.]
Cô liếc nhìn tấm thảm với ánh mắt sắc bén, khẽ cười lạnh một tiếng rồi chậm rãi ngồi xuống, kéo tấm thảm sang một bên. Kết quả là, phía dưới lộ ra một cánh cửa nhỏ đã bị khóa chặt. Không cần suy nghĩ nhiều, Nhan Bạch lập tức đoán ra âm thanh vừa rồi phát ra từ đâu.
“Xem ra, tôi vừa tìm được thứ gì đó khá thú vị.”
Miệng cô cong lên, đôi mắt ánh lên vẻ hứng thú khó tả. Không chần chừ, cô liền phá khóa, mở cánh cửa nhỏ ra. Bên trong tối đen như mực, mơ hồ lộ ra một lối đi hẹp, cùng với tiếng khóc yếu ớt vang lên ngày càng rõ hơn. Dù vậy, không khí u ám và rùng rợn không khiến Nhan Bạch nao núng.
Cô bình tĩnh tiến vào bóng tối, bước chân nhẹ nhàng men theo lối đi xuống tầng hầm. Đó là một căn phòng giống như kho chứa đồ cũ kỹ, mọi thứ đều phủ bụi dày, lâu ngày không được chạm đến. Chỉ duy nhất con đường phía trước sạch sẽ, chứng tỏ có người thường xuyên ra vào đây.
Phiêu Vũ Miên Miên
“Hu hu hu…” Cuối cùng, Nhan Bạch cũng xác định được nguồn gốc âm thanh. Đằng sau một cây cột gỗ màu nâu sậm, trên đó là những vết tích khô sẫm màu — chắc chắn là máu, đã lâu ngày hóa thành màu nâu. Trói chặt vào cột là một thiếu nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi, tóc tai rối bù, miệng bị bịt chặt, không thể phát ra âm thanh lớn hơn tiếng khóc nghẹn ngào. Khi nhìn thấy Nhan Bạch — một người xa lạ xuất hiện bất ngờ — cô gái theo bản năng lùi lại, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn, cảnh giác và nghi ngờ.
“Tôi sẽ không làm hại cô.” Nhan Bạch nhẹ nhàng tiến lại gần, tháo mũ áo choàng xuống, để lộ gương mặt nhỏ nhắn dễ thương, ánh mắt dịu dàng, nụ cười như ánh nắng chiều êm dịu. Ánh đèn pin trong tay cô soi sáng khu vực xung quanh, đồng thời phủ lên người thiếu nữ một lớp ánh sáng vàng nhạt, xua tan phần nào bóng tối đang bao trùm.
Thiếu nữ bị trói như sững người vài giây. Nhan Bạch tiếp tục tiến gần, cẩn thận tháo bỏ vật bịt miệng của cô, sau đó khẽ vén mái tóc rối tung ra sau đầu, để lộ khuôn mặt thanh tú. Gương mặt ấy có đến bảy phần giống với một trong hai vị bác sĩ kia — rõ ràng đây là con gái của một trong hai người đó.
Trong ánh sáng dịu dàng, cùng với dáng vẻ thánh thiện và thuần khiết của Nhan Bạch, thiếu nữ dường như cảm thấy mình đang được cứu rỗi khỏi địa ngục. Trong đôi mắt còn đẫm nước mắt, cô run rẩy lên tiếng:
“Cô... cô là thiên sứ nhỏ do trời cao phái xuống để cứu tôi sao?”