Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-05-22 16:46:23
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhan Thế Lương chưa từng nghĩ rằng, chỉ cần anh tỏ ra lạnh lùng một chút, rồi sau đó nói vài lời mềm mỏng cho cô nghe giải thích, Nhan Bạch đã lập tức vui vẻ như vậy — ánh mắt tràn đầy niềm hy vọng, xen lẫn lòng biết ơn và sự e dè khó tả.

Anh đưa tay che ngực, cảm giác nơi trái tim hình như ấm lên. Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, anh có ý định gõ cửa, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì cả, cũng chẳng mở miệng, chỉ lặng lẽ quay người rời đi.

Phía sau cánh cửa, nụ cười dịu dàng trên mặt Nhan Bạch vụt tắt. Cô tựa lưng vào cửa, hàng mi cong dài rung nhẹ như đôi cánh bướm đang cố giấu mình. Ngón tay khẽ vuốt qua môi, như đang cười, nhưng trong đáy mắt lại hoàn toàn không có chút cảm xúc vui vẻ nào.

“Anh trai à… em từng rất thích anh…”

Từng ấy năm trước, khi bị phản bội, cô thậm chí còn bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.

“Ký chủ đại nhân…” giọng nói của 144 mang theo sự lo lắng. Trong lúc này, nó thực sự thấy ký chủ nhà mình thật đáng sợ.

“Hửm?” Nhan Bạch liếc nhìn 144, sau đó quay sang màn hình livestream giả lập còn đang hiển thị bình luận sôi nổi từ khán giả. Buổi phát sóng hôm nay vô cùng thành công, lượng người xem tăng cao, ai cũng đoán mò về nội dung buổi tiếp theo.

“Chúc mọi người ngủ ngon. Hôm nay chúng ta dừng tại đây nhé~ À, nhỏ to mách các bạn một tin: buổi livestream tới sẽ là tiết học giải phẫu nhỏ, nhớ chăm chú nghe giảng đấy nha—”

Nói xong, Nhan Bạch ra lệnh cho 144 tắt phiên phát sóng.

Ngay lập tức, 144 bắt đầu công việc yêu thích nhất của nó — thống kê doanh thu. Cảm giác thỏa mãn mỗi lần báo cáo kết quả cho ký chủ khiến nó sung sướng không kém điều gì khác.

Phiêu Vũ Miên Miên

“Ký chủ đại nhân! Doanh thu lần này còn cao hơn nữa! Tổng cộng có 23 nghìn người xem trực tuyến, quy đổi ra là 2300 Điểm Tinh Quang. Thêm vào đó, tiền thưởng nhận được là 10 nghìn sao tệ, tương đương với 1000 Điểm Tinh Quang. Tổng cộng lần này là 3300 Điểm Tinh Quang! Kết hợp với số dư 2000 Điểm Tinh Quang từ lần trước, hiện tại tổng tài khoản của chúng ta đã là 5300 Điểm Tinh Quang rồi!!!”

144 hào hứng reo lên. Khoảng cách đến mục tiêu trả hết nợ ngày càng gần hơn, ký chủ đúng là lợi hại!

Nhan Bạch nghe xong không tỏ thái độ quá rõ ràng, chỉ lặng lẽ mở cửa hàng hệ thống, chọn mua một món đồ trong danh mục vũ khí, tiêu tốn 300 Điểm Tinh Quang. Đôi môi cô khẽ cong lên, ánh mắt sáng rực, như đang âm thầm tính toán điều gì đó.

144 hiểu rõ thói quen của ký chủ lắm. Mỗi lần cô lộ ra biểu cảm này, chính là dấu hiệu cho thấy cô sắp làm chuyện gì đó nghiêm trọng — nhất là sau khi vừa mới mua một thứ nguy hiểm từ mục vũ khí kia…

“Ký chủ đại nhân, ngài mua thứ nguy hiểm đó để làm gì?”

“Chơi thôi.” Nhan Bạch chớp mắt, không giải thích thêm. Sau đó, cô rửa mặt qua loa, thay đồ ngủ rồi đi ngủ, để lại 144 đứng đó với tâm trạng nửa hoang mang, nửa lo lắng.

Sáng hôm sau, Nhan Bạch định đi học bằng xe của tài xế riêng trong nhà, nhưng không ngờ Nhan Thế Lương lại tự mình lái xe đến đón cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-91.html.]

“Anh, anh còn nhiều việc phải làm mà, thật ra không cần phiền đến anh đâu. Tài xế đưa em đi được rồi.” Nhan Bạch ngồi trên xe, thấy cổng trường đã gần đến, liền nhẹ nhàng nói với Nhan Thế Lương.

“Không sao đâu, sau này anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian đưa em đi học. Em thường tan học lúc mấy giờ? Anh sẽ đến đón em.”

Nhan Thế Lương nhìn qua gương chiếu hậu, thấy nét mặt vừa mừng vừa lo của cô gái phía sau, những lời này thoát ra khỏi miệng anh mà chưa kịp suy nghĩ kỹ.

“Anh là anh trai của em.”

“5 giờ 20…” Nhan Bạch đáp, giọng trầm xuống, như đang cố nén điều gì đó. Rồi cắn nhẹ môi dưới, thấy xe đã đến cổng trường, cô vội mở cửa bước xuống, nhanh chóng biến mất vào bên trong.

Nhan Thế Lương thu ánh mắt lại, chuẩn bị khởi động xe rời đi, thì bất ngờ thấy bóng dáng Nhan Bạch chạy trở lại. Dường như cô nhớ ra điều gì đó, thở hồng hộc, chạy đến trước mũi xe, thấy anh vẫn chưa đi, đôi mắt sáng lên.

“Tạm biệt anh trai!”

Nói xong câu đó, Nhan Bạch vội quay người bỏ chạy.

Nhan Thế Lương hơi ngẩn người. Một thoáng, anh nhớ đến một người — một người đã c.h.ế.t từ lâu. Người phụ nữ mà chính tay anh đã giết.

Cấm Bạch.

Cô ấy có một thói quen đặc biệt, mỗi lần rời đi đều sẽ chào tạm biệt anh. Nếu quên, cô nhất định sẽ quay lại để nói một tiếng.

Anh từng hỏi tại sao.

Cô ấy trả lời: “Vì nói tạm biệt, là mong chờ lần gặp lại tiếp theo.”

Nhan Thế Lương xoa mái tóc mình, không hiểu tại sao lại nhớ đến cô ta. Nhan Bạch đáng yêu như thế, sao có thể giống với Cấm Bạch – kẻ lạnh lùng tàn nhẫn ấy chứ?

“Thế Lương, anh là người duy nhất em tin tưởng. Nếu anh lừa dối em, em sẽ khiến anh sống không bằng chết.”

Đó là lời nói của Cấm Bạch, giờ đây lại vang lên trong tâm trí anh.

Nhan Thế Lương cười lạnh, lắc đầu phủi đi những suy nghĩ mơ hồ. Làm sao có thể cơ chứ? Cô ta đã c.h.ế.t rồi.

Loading...