Người hầu đã làm việc tại đây nhiều năm, từng tiếp xúc với đủ loại khách hàng. Anh ta hiểu rõ, điều phản ánh rõ nét nhất bản chất con người chính là ánh mắt — như lời người xưa nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cảm xúc thật rất khó che giấu.
Có người trong mắt tràn đầy dục vọng, có kẻ ánh lên sự tham lam, lại có người mang theo vẻ điên cuồng đến đáng sợ. Ở tầng hầm sòng bạc này, đa phần những ánh mắt ấy đều bị nhuốm màu bởi các cảm xúc tiêu cực.
Nhưng cô gái nhỏ bé trước mặt lại hoàn toàn khác biệt.
Đôi mắt to tròn mở rộng, đen láy và sáng trong lạ thường. Ánh đèn lấp lánh của sòng bạc rọi vào, khiến đôi mắt ấy tựa như đón nhận cả bầu trời sao đêm, lung linh đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Tinh khiết, thuần khiết đến mức gần như không thể tồn tại nơi chốn hỗn độn này.
Ánh mắt sẽ không dối gạt — đó là thứ mà anh ta luôn tin tưởng.
“Cô bé, tôi không phản đối việc em vào đây,” anh ta do dự một chút rồi vẫn quyết định nói thêm, “nhưng tôi nghĩ nơi này… không phù hợp với em.”
Phiêu Vũ Miên Miên
Giọng điệu mang theo sự lo lắng chân thành. Trong mắt anh, Nhan Bạch chỉ là một thiếu nữ ngây thơ, chưa từng trải qua thế giới tàn khốc của cờ b.ạ.c và m.á.u me.
Nhan Bạch mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Cảm ơn chú đã quan tâm, nhưng cháu rất hứng thú. Không cần lo lắng đâu ạ.”
Khi nói lời cảm ơn, giọng cô mang theo vài phần thành ý, sau đó quay đầu đi, để lại người hầu đứng đó trầm ngâm suy nghĩ.
144 lơ lửng phía trên, lặng lẽ quan sát Nhan Bạch. Lần đầu tiên kể từ khi kết nối với cô, nó cảm thấy mình như có được một chút cảm xúc mơ hồ — một cảm giác kỳ lạ gọi là “xót xa”.
Một hệ thống vốn không nên có cảm xúc, vậy mà giờ lại bắt đầu cảm nhận được điều gì đó dành cho ký chủ đại nhân của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-85.html.]
Nó chợt nhận ra một đặc điểm của Nhan Bạch — cô nhớ rõ từng điều tốt đẹp người khác dành cho cô. Dù những điều tốt đẹp ấy hiếm hoi vô cùng, nhưng mỗi lần xuất hiện, cô đều ghi nhớ.
144 không khỏi nghĩ đến quá khứ tăm tối của cô. Trong lòng nó, dù Nhan Bạch không hẳn là người tốt, cũng không phải là người xấu — nhưng cô xứng đáng được yêu thương, được đối xử tử tế.
Nhan Bạch không hề hay biết những suy nghĩ phức tạp của 144.
“Chọn xong chưa? Em muốn chơi trò gì?” Kỷ Bạch Mặc đưa đến tay cô một chiếc hộp da sang trọng, khóe miệng cong lên tạo nên nụ cười nửa thật nửa giả. Giọng nói anh dịu dàng, nhưng ẩn chứa sự trêu chọc.
“Đây là quà tặng cho em. Chơi vui vẻ nhé.”
Giống như đang đưa một món đồ chơi quý giá cho trẻ nhỏ, Nhan Bạch nhận lấy hộp da, cảm nhận trọng lượng bên trong khá nặng. Cô đặt hộp lên bàn, mở khóa, bên trong là những xấp đô la Mỹ dày cộp — sơ lược đoán, khoảng hai triệu USD.
Cô ngẩng đầu nhìn Kỷ Bạch Mặc, nụ cười ngọt ngào nở trên môi:
“Cảm ơn anh. Hy vọng anh cũng sẽ xem vui vẻ.”
Nhan Bạch bước đi phía trước, Kỷ Bạch Mặc đi song hành bên cạnh. Vài bước ngắn ngủi sau, cô dừng lại trước một người đàn ông trung niên ăn mặc bệ rạc, sau đó đặt chiếc hộp tiền lên bàn.
“Chú, cháu có thể đánh một ván với chú không? Nếu chú thắng, cháu sẽ đưa chú mạng sống và số tiền này.” Nhan Bạch mỉm cười, ánh mắt lấp lánh vẻ tò mò, như một đứa trẻ nghịch ngợm.
Người đàn ông trung niên ban đầu sửng sốt, sau đó lập tức lộ rõ vẻ mừng rỡ. Nhìn gương mặt còn non nớt của Nhan Bạch, hắn liền xác định đây là tiểu thư nhà giàu ham vui, tìm cảm giác mạnh ở chốn cờ bạc.
Dưới chân hắn là một bé gái run rẩy, tóc tai rối bù, cơ thể đầy vết thương cũ chồng chất mới, ánh mắt đầy hoảng loạn. Chính hắn vừa rồi định dùng con gái mình làm vật cá cược, vi phạm quy tắc của sòng bạc. Nhân viên định lôi hắn ra ngoài thì Nhan Bạch xuất hiện đúng lúc.
“Chơi cái gì? Luật thế nào?” Hắn cười lớn, hào hứng hỏi lại.