Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-05-21 15:25:32
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cốc cốc cốc..."

Tiếng gõ cửa vang lên, Nhan Bạch đẩy mạnh cánh cửa phòng học ra. Ánh nắng ban mai lập tức tràn vào trong lớp, xua tan bóng tối còn đọng lại từ đêm hôm trước. Căn phòng bừng sáng chỉ trong một khoảnh khắc.

Cô đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc, nhìn quanh những người đang có mặt trong lớp 7/3. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, tự nhiên nhưng đủ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người:

“Cho mình hỏi, có chuyện gì xảy ra không vậy?”

Nữ giáo viên mới thấy Nhan Bạch bước vào, liền lộ rõ vẻ mừng rỡ. Cuối cùng thì nhân vật chính cũng xuất hiện — điều này khiến cô thở phào một hơi. Cô vốn đang lúng túng giữa hai bên: một bên là cảnh sát đến làm việc, một bên là học sinh lớp 7/3 – đều không phải người dễ chọc. Gia thế của đám học sinh này không đơn giản, và phía sau cảnh sát cũng không thể coi thường. Nhưng giờ có Nhan Bạch tới, ít nhiều sẽ giúp cô giải tỏa được phần nào áp lực.

“Em Nhan Bạch! Cuối cùng em cũng đến rồi!” – Nữ giáo viên nhanh chóng tiến lên, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa đầy mong đợi – “Chuyện là như thế này, sáng nay hai vị cảnh sát đã đến lớp mình, họ nói rằng nhà trường nhận được một đơn tố cáo từ một học sinh khác, trong đó khẳng định em có hành vi đe dọa tính mạng cậu ta. Thêm vào đó, hôm qua cậu ấy còn bị thương tích nghiêm trọng, hiện đang ẩn náu trong đồn công an vì quá sợ hãi. Sáng nay, cảnh sát đến tìm em là để làm rõ sự việc. Em đừng căng thẳng, cứ bình tĩnh kể lại sự thật, thầy cô và các bạn đều tin tưởng em.”

Nhan Bạch gật đầu, thái độ bình tĩnh như thường lệ. Trước tiên, cô đặt cặp sách xuống ngăn bàn, mỉm cười với Quý Như Ngọc đang lo lắng nhìn mình, như thể muốn trấn an bạn. Sau đó, cô bước về phía bục giảng, đối diện với hai viên cảnh sát trung niên, giọng nói dịu dàng, lễ phép:

“Dạ vâng, cháu sẵn sàng trả lời những câu hỏi của các chú.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-77.html.]

Một trong hai viên cảnh sát lấy ra một tấm ảnh, đưa cho Nhan Bạch xem. Đó là hình chụp từ camera giám sát, một nam sinh mặc đồng phục của trường, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Trên mặt cậu ta đầy vết thương, nửa bên má sưng vù, cổ có một đường cắt đỏ tươi, nếu sâu hơn chút nữa có lẽ đã nguy hiểm đến tính mạng. Trên người cũng có vài vết thương nhỏ. Cậu ngồi co ro trong góc, thần sắc hoảng loạn, giống như đang chạy trốn thứ gì đó vô hình.

“Cháu có biết người trong ảnh này không?”

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhan Bạch nhìn tấm ảnh, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó là nét lo lắng mơ hồ. Miệng cô mở ra định nói gì đó, nhưng lại im bặt. Hàng mi dài khẽ rung, che khuất đi ánh mắt đang biến đổi. Môi cô khẽ cắn, không lên tiếng.

Hai viên cảnh sát không phải tay mơ. Từ khi Nhan Bạch nhìn thấy bức ảnh, họ đã chăm chú quan sát từng biểu cảm trên gương mặt cô. Khi thấy sự hoảng hốt và lo lắng thoáng hiện, họ lập tức có suy đoán riêng — khả năng cao cô bé này liên quan đến vụ việc.

“Sao cháu lại im lặng?” – Một trong hai người lên tiếng hỏi, giọng vẫn giữ sự ôn hòa.

Nhan Bạch cúi đầu, nét mặt khó xử, đôi mắt to tròn long lanh như nước, hàng mi cong khẽ run, môi dưới bị cắn chặt đến mức trắng bệch. Vẻ ngoài ngây thơ, thuần khiết của cô khiến người ta không khỏi mềm lòng, nhưng chính sự do dự ấy lại càng khiến người ta thêm ngờ vực.

“Cháu... xin lỗi, cháu không biết nên bắt đầu từ đâu.” – Giọng Nhan Bạch yếu ớt, như một đứa trẻ lạc lối, không biết phải tự vệ như thế nào.

Hai viên cảnh sát liếc nhìn nhau, cảm thấy có chút khó xử. Họ làm nghề đã lâu năm, quen nhìn người qua ánh mắt và khí chất. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, họ đã thấy Nhan Bạch không giống loại người phạm tội. Khí chất của cô bé ấy quá trong trẻo, như một tờ giấy trắng chưa từng tiếp xúc với bóng tối.

Loading...