Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-05-21 15:24:42
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Xin cô... tha cho tôi…" Người học trưởng nằm sấp dưới đất, mặt sưng vù, khắp người đầy vết thương, thở dốc từng hơi nặng nề. Trong đôi mắt anh ta hiện rõ sự hoảng sợ, nhìn thiếu nữ đứng gần đó — quần áo vẫn sạch sẽ tinh tươm, thần thái bình tĩnh như chưa từng làm gì.

Nhan Bạch chớp mắt, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh từ ký ức của thân xác này: một Nhan Bạch yếu đuối năm xưa cũng từng quỳ gối dưới chân người đàn ông này, van xin sự tha thứ. Nhưng kết quả là gì? Anh ta đứng bên cạnh Nhan Ngọc Kiều, cười nhạo và chế giễu, rồi buông ra một câu tàn nhẫn:

“Gọi bố đi, rồi tôi tha cho cô.”

Nhớ lại chuyện cũ, Nhan Bạch khẽ mỉm cười, sau đó ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt một viên đá dẹt, sắc nhọn lên cổ họng của người đàn ông đang run rẩy trước mặt.

“Được thôi… Cứ gọi bố đi, tôi sẽ tha cho anh.”

Phiêu Vũ Miên Miên

Ánh mắt anh học trưởng đờ đẫn, sau đó là cơn lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể. Cô gái này là ác quỷ! Hơn nữa… anh ta thực sự tin rằng cô ấy sẵn sàng g.i.ế.c mình bất kỳ lúc nào.

"Hửm?" Nhan Bạch nghiêng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh như trẻ nhỏ tò mò, tay cầm viên đá trượt nhẹ hơn trên da thịt, để lại một đường m.á.u mỏng.

"Bố... bố... bố... Xin cô thả tôi ra, tôi sẽ không bao giờ chạm vào cô nữa!" Mạng sống bị đe dọa khiến anh ta không còn sức lực phản kháng, chỉ biết cầu xin tha mạng.

"Ngoan..." Nhan Bạch dịu dàng vuốt ve mái tóc rối của anh ta, nụ cười tươi rói như đang khen ngợi một đứa trẻ nghe lời. Sau đó, cô đứng dậy, vừa chỉnh lại bộ đồng phục hơi nhăn, vừa thản nhiên nói:

"Thuốc vẫn còn hiệu lực mười phút nữa."

Cô bước đi, đôi giày da đen gõ nhẹ trên nền đất bằng phẳng, tiếng động nhỏ nhưng rõ ràng vang vọng trong không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

Tên học trưởng nằm dưới đất thở phào, cảm giác như vừa thoát khỏi cửa địa ngục. Nhưng mỗi lần liếc thấy nụ cười dịu dàng của Nhan Bạch, toàn thân anh ta lại run rẩy không kiểm soát.

"À đúng rồi, học trưởng," giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía xa, Nhan Bạch đã đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ với người đang nằm co quắp dưới đất, tay đưa lên môi làm dấu im lặng:

"Suỵt..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-76.html.]

Nếu tiết lộ bí mật hôm nay, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy…

Người đàn ông trên mặt đất hiểu rõ ý nghĩa của hành động đó, mở to mắt, cả người run rẩy như lá mùa thu rơi.

Không đợi anh ta trả lời, Nhan Bạch đã quay lưng bước đi, miệng khẽ ngân nga một giai điệu du dương, chậm rãi biến mất khỏi con hẻm tối tăm.

Sáng hôm sau, Nhan Bạch vẫn đều đặn được tài xế đưa đến trường, bước đi ung dung như mọi ngày. Tuy nhiên, khi vừa bước vào lớp 7/3, cô liền cảm nhận được không khí khác lạ — như thể có cuộc tranh luận gay gắt đang diễn ra.

Cửa lớp vừa mở, ánh mắt tất cả lập tức đổ dồn về phía cô. Trên bục giảng, hai người mặc trang phục cảnh sát đang đứng đối diện với cả lớp, vẻ mặt đầy bất lực.

"Nhan Bạch chắc chắn sẽ không làm hại ai! Nếu thật sự có chuyện xảy ra, nhất định là tự vệ!" Học sinh lớp 7/3 đồng thanh bảo vệ cô, không ai chịu thừa nhận Nhan Bạch có thể gây tổn thương cho người khác.

Chúng tôi biết rõ cô ấy mà!

Hai viên cảnh sát thở dài, cố gắng giải thích:

"Chúng tôi chỉ đến để tìm hiểu thêm tình hình. Tối hôm qua, có một cậu học sinh đến đồn trình báo, nói rằng bị một người tên Nhan Bạch đe dọa tính mạng và gây thương tích nghiêm trọng. Vết thương và biểu hiện sợ hãi của cậu ta không giống như giả vờ, nên chúng tôi mới đến đây xác minh."

Tuy nhiên, họ không ngờ rằng cả lớp học trò này lại ủng hộ Nhan Bạch đến mức đó.

Nhan Bạch đứng ở cửa, nghe xong mọi chuyện, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười mơ hồ.

Ra vậy… hóa ra anh học trưởng kia không ngoan như cô mong muốn.

Vậy thì… nên phạt thế nào đây?

Trong mắt cô, ánh lên tia sáng lạnh lùng, kèm theo một chút hứng thú.

Một trò chơi mới, có vẻ cũng không tệ lắm.

Loading...