Quý Như Ngọc thấy Nhan Bạch im lặng, dường như đang đắm chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Anh cho rằng cô không biết nên trả lời thế nào, liền thở dài nhẹ nhàng, không tiếp tục chất vấn thêm.
“Nhan Bạch,” Quý Như Ngọc lên tiếng, giọng điệu nghiêm túc và đầy lo lắng, “mặc dù anh ấy là chú nhỏ của mình, nhưng mình vẫn muốn nói thật lòng với cậu — bất kể hiện tại quan hệ giữa hai người ra sao, tốt nhất là đừng qua lại quá nhiều với anh ấy. Cậu càng tránh xa anh ấy ra thì càng tốt. Anh ấy không phải là con người mà cậu tưởng tượng đâu.”
Nhan Bạch ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo như nước hồ thu chăm chú nhìn Quý Như Ngọc, vẻ mặt lộ rõ sự nghi hoặc:
“Tại sao vậy?”
Quý Như Ngọc lắc đầu, không trực tiếp trả lời mà chỉ nói một cách mơ hồ:
“Đừng vội tin vào vẻ bề ngoài. Anh ấy… không giống như những gì cậu thấy. Phía sau lớp mặt nạ đó… thật sự rất phức tạp. Tóm lại, tốt nhất là đừng tiếp xúc nhiều với anh ta nữa.”
Dù tò mò, Nhan Bạch cũng không hỏi thêm. Cô chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt sâu hơn vài phần.
Không lâu sau, Nhan Bạch dần biết được một số thông tin liên quan đến những người từng ở trong ngôi làng hẻo lánh năm ấy.
Liễu Văn Kiệt đã từ chức và biến mất không dấu vết sau khi Uông Viễn bị tuyên án. Có lẽ, cú sốc từ sự việc cùng với việc phát hiện bạn thân mình chính là thủ phạm đã khiến anh ta hoàn toàn suy sụp.
Phiêu Vũ Miên Miên
Uông Viễn, sau khi bị kết tội, đồng thời được xác nhận mắc bệnh bạch cầu giai đoạn cuối, đã bị tuyên án tử hình, ngày hành hình cũng đã được ấn định. Dù sống hay chết, có lẽ đối với anh ta, đây là cái kết phù hợp nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-73.html.]
Còn những người dân trong làng từng phạm tội, nhờ lời khai của các học sinh lớp 7/3 và nhân chứng còn sống sót — một người phụ nữ trung niên bị tàn tật chân — cuối cùng cũng bị đưa ra ánh sáng công lý. Họ đều nhận mức án mười mấy năm tù.
Nhưng trên thực tế, điều này chẳng khác nào bản án tử hình gián tiếp dành cho họ. Vì đa phần trong số họ đã bị đánh gãy tay gãy chân khi bị bắt, trở thành người tàn phế. Trong môi trường nhà tù đầy rẫy kẻ hung hãn tàn bạo, cơ hội sống sót gần như bằng không. Họ sẽ không bao giờ có cơ hội bước ra khỏi đó.
Một vài ngày trôi qua, cuộc sống của Nhan Bạch dần ổn định theo nhịp điệu cố định: đi học – tan học – về nhà. Không có chút xao lãng hay rối loạn nào xen vào.
Trong lớp, Nhan Bạch luôn tập trung cao độ khi giáo viên giảng bài. Lớp 7/3 cũng bắt đầu có những thay đổi rõ rệt. Không còn trò chuyện lớn tiếng, không còn quậy phá như trước. Học sinh bắt đầu giữ yên lặng, nghiêm túc lắng nghe thầy cô giảng bài. Một số thậm chí còn chủ động học tập, dù kiến thức bỏ bê quá lâu khiến họ cảm giác như đang nghe sấm bên tai — hoàn toàn mù mờ.
Nhưng có Nhan Bạch ở đó, mọi thứ bắt đầu chuyển biến tích cực. Cô kiên nhẫn giảng giải lại những phần kiến thức cơ bản nhất, dùng cách diễn đạt đơn giản, dễ hiểu để giúp các bạn nắm bắt lại nền tảng. Sau mỗi buổi học, cả lớp lại vây quanh cô, ai cũng muốn được nghe cô giảng thêm một chút.
Giáo viên mới đến trường ban đầu không thể tin nổi vào mắt mình. Hiệu trưởng cũng hoài nghi liệu học sinh lớp 7/3 có uống nhầm thuốc hay không. Nhưng rồi họ buộc phải thừa nhận, đây là sự thật hiển nhiên: lớp học vốn hỗn loạn nhất nay đã biết ngồi im và học bài.
Họ đưa ra kết luận: bầu không khí học tập đúng là có sức ảnh hưởng to lớn. Và người gọi là "học bá" kia — Nhan Bạch — chính là trung tâm của sự thay đổi này. Nhất định là như vậy!
Vào một buổi chiều tan học, Nhan Bạch lặng lẽ bước trên con đường về nhà quen thuộc. Bên cạnh cô, 144 bay vòng quanh, cất tiếng:
“Ký chủ đại nhân, trong vài hôm nay, mỗi lần cô rời trường đều có một bóng người bí ẩn âm thầm theo dõi cô đấy.” Nó ngừng lại một chút, sợ cô hiểu lầm, vội bổ sung thêm, “Nhưng tuyệt đối không phải là người của Kỷ Bạch Mặc đâu!”
Nhan Bạch khẽ mím môi, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt sâu thăm thẳm như đêm tối:
“Ồ…”