"Nhan Bạch, cậu từng nói lớp chúng ta là một thể thống nhất. Vì vậy, cậu phải mau chóng khỏe lại, để chúng ta có thể trở thành một tập thể trọn vẹn như trước — lớp 7/3 của chúng ta chỉ hoàn chỉnh khi có mặt cậu."
"Đúng vậy đó, Nhan Bạch. Cậu cứ nghỉ ngơi cho thật tốt nhé!"
"Khi đến đây, chúng tớ đã đoán được cậu sẽ cần gì, nên mua mỗi thứ một ít, hy vọng cậu thích."
"Chúng tớ đều mong cậu sớm quay lại."
"Ừa, đợi cậu trở lại lớp học, cùng ngồi chung bàn với tụi mình như trước kia."
Tiếng nói cười rôm rả của lớp 7/3 vang lên trong phòng bệnh, ai cũng chân thành bày tỏ mong muốn Nhan Bạch sớm bình phục và trở lại trường.
Nhan Bạch đang nhẹ nhàng múc từng thìa bánh kem nhỏ, ánh mắt lấp lánh như vì sao, đôi môi hồng nhuốm chút vụn bánh, mái tóc dài mềm mại buông xõa, vài sợi nghịch ngợm dựng đứng lên, trông vừa ngây thơ lại đáng yêu vô cùng. Cô nghiêm túc gật đầu, giọng dịu dàng:
"Cảm ơn mọi người rất nhiều. Mình rất vui."
Lòng cô dâng lên một cảm giác lạ lẫm — hình như đây là lần đầu tiên cô biết thế nào là được quan tâm. Có vẻ... cũng không tệ lắm.
Phiêu Vũ Miên Miên
"Mình hứa sẽ nhanh chóng khỏe lại và quay về lớp học."
Nhưng sâu thẳm trong đáy mắt cô, là một bóng tối thăm thẳm, như thể có thể nuốt chửng cả vũ trụ.
Sau đó, các bạn trong lớp lần lượt chào tạm biệt rồi ra về. Phòng bệnh vốn nhỏ, lại đông người nên ở lại lâu cũng bất tiện. Nhan Bạch hiện tại vẫn còn là bệnh nhân, cần yên tĩnh nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-71.html.]
Nhan Thế Lương lặng lẽ quan sát em gái mình, phát hiện ra một khía cạnh khác của cô mà anh chưa từng thấy trước đây. Em gái mình lại được nhiều người yêu quý như vậy ư? Lúc nãy, những lời nói của lớp 7/3 đầy sự nâng niu, dường như muốn cưng chiều Nhan Bạch mãi mãi.
Giống như cô ấy chính là bảo bối của cả lớp.
Không hiểu sao, trong lòng Nhan Thế Lương chợt dâng lên một cảm giác khó chịu, anh không rõ lý do. Trước đây, anh chẳng mấy bận tâm đến cô em gái này, nhưng giờ đây, lại luôn bất giác chú ý đến từng hành động của cô.
Trước mặt anh là một thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp, thuần khiết như tờ giấy trắng. Liệu cô ấy có xứng đáng nhận được tình cảm chân thành từ mọi người không?
Câu trả lời lập tức vang lên trong lòng: "Xứng đáng."
Cô gái ấy có một sức hút kỳ lạ, như thể tự nhiên sinh ra đã khiến người khác phải thương yêu. Đôi mắt trong veo của cô như không nhiễm bụi trần, cử chỉ thanh thoát, điềm tĩnh, thiện lương hơn bất kỳ điều gì trên đời. Ánh nhìn của cô như có thể xuyên thấu mọi thứ, giống như… cô có thể nhìn thấu cả nội tâm con người.
Khi cô mỉm cười, người ta không khỏi muốn dành tặng tất cả những điều tốt đẹp nhất cho cô.
"Anh sao vậy?" Nhan Bạch chớp chớp mắt, nhìn anh trai đang chăm chú nhìn mình.
"Không có gì. Anh đi đây, em nghỉ ngơi cho kỹ." Nhan Thế Lương giật mình, bị suy nghĩ vừa thoáng qua làm cho hoảng hốt. Giọng anh hơi cứng nhắc, không dám nhìn biểu cảm của Nhan Bạch, vội vàng quay người rời khỏi phòng bệnh.
Anh không kịp thấy nét mặt thoáng trầm tư của Nhan Bạch sau lưng mình. Cô đưa lưỡi l.i.ế.m vết bánh kem còn sót lại trên môi, khóe miệng cong lên, khẽ lẩm bẩm:
"Thật thú vị... Hình như anh ấy bắt đầu thay đổi rồi đấy."
Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ ấy, nghe thì dịu dàng dễ thương, nhưng lại mang theo một luồng lạnh lẽo rợn người. Trái tim 144 đập liên hồi, run rẩy không thôi. Hu hu, ký chủ đại nhân thật đáng sợ quá rồi!