Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-05-21 13:54:49
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhan Bạch và Kỷ Bạch Mặc rời đi sau cùng, mọi việc còn lại trong làng đều được giao cho Quý Như Ngọc lo liệu.

Đầu tiên, học sinh lớp 7/3 được đưa lên trực thăng bay qua vực sâu, rời khỏi ngôi làng hẻo lánh này. Tiếp theo, những người bị bắt trong hang động cũng được đội của Kỷ Bạch Mặc trói lại, đưa lên máy bay và chở thẳng đến đồn cảnh sát. Trong các vụ án đã xảy ra, dù là năm xưa hay gần đây, học sinh lớp 7/3 đều là nhân chứng quan trọng. Có lẽ không lâu nữa, tất cả sẽ có hồi kết.

Trên chuyến bay trở về, Uông Viễn bất ngờ tỉnh lại. Anh ta ngồi yên lặng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc trầm tư, không hoảng sợ, cũng chẳng tức giận. Dường như đang chìm vào suy nghĩ riêng, hoàn toàn không để tâm đến xung quanh.

Phiêu Vũ Miên Miên

Liễu Văn Kiệt cũng lộ vẻ ưu tư. Anh liếc nhìn Uông Viễn, rồi lại quay đầu nhìn ngôi làng dần khuất xa phía sau núi. Tay anh khẽ siết chặt, rồi buông lỏng, ánh mắt cúi xuống, giọng trầm thấp cất lên hỏi:

"Anh có hối hận không?" Hối hận vì rõ ràng biết mình bị lợi dụng nhưng vẫn giả vờ như không, để mặc bản thân rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.

Uông Viễn mỉm cười nhẹ, nụ cười nhàn nhạt như nắng mai rực rỡ ngoài kia:

"Tôi không hối hận. Tôi nghĩ, giờ đây tôi đã được giải thoát."

Cả hai người họ, cả anh và Liễu Văn Kiệt, cuối cùng cũng được giải thoát. Những sự thật năm đó đã được chính miệng những kẻ liên quan tiết lộ, và những học sinh này chính là nhân chứng sống. Họ sẽ phải đối mặt với phán xét công bằng của pháp luật.

Nghe Uông Viễn nói vậy, Liễu Văn Kiệt im lặng, trên gương mặt hiện lên một nét u tối khó tả.

"Thầy ơi, thầy đừng buồn quá," Liễu Chí Bân tưởng thầy mình đau lòng vì phát hiện bạn thân hóa ra lại là hung thủ g.i.ế.c người, liền mở lời an ủi.

Nhưng Liễu Văn Kiệt chỉ lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Uông Viễn — đầy những điều không thể nói thành lời...

Ở một chiếc trực thăng khác, nơi Nhan Bạch và Kỷ Bạch Mặc đang ngồi, bầu không khí lại hoàn toàn khác biệt.

"Anh định ôm em mãi như thế này sao?" Nhan Bạch ngước mắt lên, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, giọng nói mềm mại xen lẫn nụ cười ngọt ngào. Cô nằm gọn trong vòng tay Kỷ Bạch Mặc từ khi bước lên máy bay, chưa từng được đặt xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-65.html.]

Kỷ Bạch Mặc không đáp, vẫn giữ nguyên tư thế ấy. Cả người cô áp sát vào n.g.ự.c anh, không hề cảm thấy bất tiện, ngược lại rất dễ chịu.

"Vì em ăn đậu hũ trông đáng yêu quá," Kỷ Bạch Mặc khẽ đáp, đôi mắt đào hoa không che giấu sự quyến rũ, đồng tử màu hổ phách ánh lên nét lạnh lùng, khóe môi cong nhẹ. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng muốt của Nhan Bạch đang đặt ngay tim mình.

Nhan Bạch mỉm cười, giọng nói mang chút nghịch ngợm trẻ con:

"Ừm… Em chỉ là tò mò, nếu nó không còn đập thì sẽ ra sao?"

Kỷ Bạch Mặc nhìn cô, cổ họng khẽ rung động, hàng mi dài khẽ lay. Anh cúi sát tai cô, thì thầm:

"Muốn anh c.h.ế.t à? Làm anh say mê em như vậy, đúng là một cô bé độc ác."

Âm thanh động cơ dần giảm xuống, phi công thông báo:

"Chúng ta đã đến bệnh viện, chuẩn bị hạ cánh."

"Ừ."

Chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống sân bệnh viện, tiếng ồn làm nhiều người hiếu kỳ chạy ra xem. Ai cũng ngạc nhiên, chưa từng thấy ai khám bệnh mà lại dùng cách phô trương như thế này.

"Không biết quý ngài cần điều trị gì?" Một bác sĩ bước tới, vừa lễ phép vừa tò mò hỏi Kỷ Bạch Mặc. Ánh mắt ông lướt qua Nhan Bạch, thầm nghĩ cô gái nhỏ trông dễ thương thật, nhưng khi chú ý kỹ hơn, thấy quần áo và tay cô dính máu, lập tức sắc mặt thay đổi.

"Chúng tôi đến để xử lý vết thương," Kỷ Bạch Mặc mỉm cười ôn hòa như thường lệ.

"Mời theo tôi!" Bác sĩ vội vàng dẫn đường.

Loading...