Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-05-21 13:54:18
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơi thở ấm áp của Kỷ Bạch Mặc phả nhẹ bên tai Nhan Bạch, mang theo sự quyến rũ khó tả, len lỏi vào cổ cô, khiến da thịt run lên từng đợt. Tai là một điểm nhạy cảm trên cơ thể Nhan Bạch, vì thế khi hơi thở kia chạm đến, cả người cô như căng cứng lại, rồi khẽ run rẩy.
“Bức thư… tôi đã nhận được.” Giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên, như tiếng nhạc du dương, nhưng ẩn chứa điều gì đó sâu xa hơn rất nhiều.
Nhan Bạch khẽ cau mày, nhưng chỉ thoáng qua, sau đó đôi mắt sáng lên đầy tò mò, hiểu ra ý tứ trong lời nói của đối phương — và cả thân phận thực sự của anh ta.
Thì ra... đây chính là tên biến thái đang theo dõi cô!
Môi cô cong lên thành một nụ cười tươi rói, ánh mắt trẻ thơ long lanh không chút tà niệm, nhưng hành động tiếp theo lại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngây thơ ấy. Cô vòng tay ôm lấy cổ Kỷ Bạch Mặc, từ từ ghé sát vào tai anh ta, cũng thổi một luồng khí nóng, giọng nói ngọt ngào:
“Thì ra là anh… tên biến thái theo dõi cuồng. À, hoặc nên hỏi anh một câu khác, vết thương trên cổ anh là do ai gây ra vậy?”
Đúng vậy, Nhan Bạch đã nhớ ra. Từ lúc mới trọng sinh, tại căn cứ của bọn buôn người, cô từng gặp người đàn ông này. Mùi m.á.u tanh bám chặt vào xương cốt của anh ta, mùi vị quen thuộc mà cô không thể nào quên — mùi vị của kẻ cùng loại.
Phiêu Vũ Miên Miên
Cùng cấp độ biến thái…
Giống như khi tìm thấy món đồ chơi mới còn hấp dẫn hơn cả những thứ mình từng có.
Kỷ Bạch Mặc mỉm cười, giọng điệu dịu dàng như đang thủ thỉ với người yêu:
“Tiểu biến thái, ai bảo em mê người như vậy, khiến người ta không nhịn được muốn tiếp cận em? Phải làm sao bây giờ đây… Tôi đã bị em mê hoặc đến mất hồn rồi. Nếu em gọi tôi là biến thái, thì em nghĩ xem… chúng ta có phải là một cặp trời sinh không?”
Người ngoài nghe vào sẽ tưởng đây là lời tỏ tình ngọt ngào giữa đôi tình nhân. Nhưng nếu nhìn thật kỹ vào đôi mắt đào hoa của anh ta — ánh mắt nửa đùa nửa thật, nheo lại đầy quyến rũ — sẽ phát hiện đáy mắt chỉ lạnh lùng, bình tĩnh, và tràn đầy hứng thú tàn nhẫn.
Không có tình yêu ở đây. Chỉ có sự tò mò và ham muốn chiếm hữu.
Nhan Bạch nhìn anh ta, môi cong lên, ánh mắt phản chiếu ánh nắng chói chang, trong veo như nước hồ thu.
“Mê hoặc đến mất hồn à…”
Cô nghiêng đầu, giọng nói vẫn ngọt ngào như trước:
“Nhưng tôi lại thích người chết, ngoan ngoãn nghe theo tôi.”
Nghe vậy, Kỷ Bạch Mặc mím môi, ánh mắt lóe lên một tia kỳ lạ, rồi nở nụ cười dịu dàng, thanh lịch như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Tôi cũng vậy.”
Ở phía xa, gần cây cầu treo bị phá hủy trong làng, vài chiếc máy bay trực thăng đang đậu sẵn. Kỷ Bạch Mặc bế Nhan Bạch bước lên một chiếc, phi công vừa định mở miệng chào hỏi, đã bị anh cắt ngang:
“Đến bệnh viện.”
“Vâng, ngài cứ ngồi ổn định, tôi lập tức khởi hành.” Không dám chậm trễ, phi công nhanh chóng điều khiển máy bay rời khỏi khu vực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-64.html.]
144 lặng lẽ lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, trong lòng rối bời. Nó bắt đầu nghi ngờ điều gì đó.
Liệu như các bình luận nói, ký chủ đại nhân và người đàn ông tên Kỷ Bạch Mặc này có phải nhất kiến chung tình không?
Hai người trông quá mức thân mật, nói chuyện với nhau vô cùng mờ ám, biểu cảm và cử chỉ đều giống như một cặp tình nhân lâu năm. Chỉ là nội dung trò chuyện có phần kỳ quái một chút.
Lo lắng, 144 đánh liều hỏi trong tâm trí Nhan Bạch:
“Ký chủ đại nhân, người đàn ông này… yêu ngài sao? Con không hiểu lắm.”
“Không đâu,” Nhan Bạch trả lời ngắn gọn. “Anh ta sẽ không yêu bất cứ ai. Ngược lại, anh ta còn có chút muốn g.i.ế.c tôi nữa.”
“Nhưng anh ta nói mình bị ngài mê hoặc đến mất hồn mà! Hơn nữa, tại sao anh ta lại muốn g.i.ế.c ngài? Vậy… ký chủ đại nhân có thích anh ta không?”
“Ừm…” Nhan Bạch suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Đôi mắt của anh ta rất đẹp, tôi thích đôi mắt và t.h.i t.h.ể của anh ta. Còn về việc biến thái g.i.ế.c người… cần lý do sao?”
Giọng cô vẫn ngọt ngào, như đang kể chuyện cho trẻ nhỏ nghe.
Thực tế, họ đều cảm thấy hứng thú với đối phương. Cả hai đều muốn đối phương trở thành một xác c.h.ế.t ngoan ngoãn nằm dưới chân mình, nhưng đồng thời cũng hy vọng đối phương sống sót — vì chỉ khi còn sống, mới đủ thú vị để tiếp tục trò chơi.
144: “…!”
Nó cảm thấy bản thân ngu ngốc. Sao con người lại phức tạp như vậy? Ký chủ đại nhân không thích người đàn ông kia, người đàn ông kia cũng không yêu cô ấy, vậy vừa rồi hai người kia đang làm gì vậy?
Tự dưng tim nó đau quá...
Nhưng phải thừa nhận một điều: ký chủ đại nhân nói đúng. Biến thái g.i.ế.c người, vốn chẳng cần lý do. Biến thái thì luôn tùy hứng.
Phía dưới mặt đất, học sinh lớp 7/3 đứng nhìn Kỷ Bạch Mặc bế Nhan Bạch rời đi, chứng kiến từng cử chỉ thân mật giữa hai người, không khỏi cảm thấy như đang ăn cẩu lương từ một bộ phim ngôn tình.
Quý Như Ngọc nhíu mày. Trong mắt cậu, Nhan Bạch là người hiền lành, đáng yêu. Còn chú nhỏ của cậu, dù bề ngoài lịch thiệp, nhưng nội tâm lại là một con người đáng sợ. Nếu hai người thực sự phát triển mối quan hệ nào đó, cậu nhất định phải nhắc nhở Nhan Bạch — đừng lại gần Kỷ Bạch Mặc quá, nếu không… cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.
Còn đám thuộc hạ đi theo Kỷ Bạch Mặc cũng không khá khẩm hơn. Họ nhìn chăm chăm vào bóng dáng hai người, trong lòng dậy sóng dữ dội.
Cái gì đây? Cái gì đây chứ?!
Vị đại lão lạnh lùng, nghiêm túc, luôn giữ khoảng cách với mọi người – lại đang thoải mái ôm một cô bé loli, thì thầm bên tai cô ta như người yêu?
Họ chưa từng nghe thấy hai người nói gì, nhưng hành động thân mật như vậy, rõ ràng là không giống với bất kỳ ai trước đây Kỷ Bạch Mặc từng tiếp xúc.
Cô bé loli kia… chắc chắn sẽ bị đại lão bắt cóc mất thôi…
Nếu 144 biết được suy nghĩ trong lòng họ, chắc chắn sẽ lao ra gào lên một câu:
“Ê ê ê, còn chưa rõ ai bắt cóc ai đâu!”