Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-05-21 13:52:49
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh tượng giữa Nhan Bạch và Kỷ Bạch Mặc khiến Quý Như Ngọc cảm thấy kỳ lạ đến mức không thể dùng lời nào để diễn tả. Cả hai như đang tồn tại trong một thế giới riêng, nơi mà người ngoài không tài nào thấu hiểu. Dù không ai làm gì quá mức, nhưng không khí giữa họ lại mang một cảm giác khác thường — vừa thân mật, vừa xa cách, vừa thu hút, lại vừa rợn người.
Quý Như Ngọc hiểu rõ chú nhỏ của mình là người như thế nào.
Trong mắt người ngoài, Kỷ Bạch Mặc là một quý ông hoàn hảo: nụ cười ôn hòa, kính gọng vàng trên mũi, ánh mắt sáng lấp lánh như chứa cả bầu trời đêm. Anh toát lên vẻ tao nhã, lịch thiệp, dễ gần, với ngoại hình xuất sắc và gia thế khủng khiếp. Ai cũng nghĩ anh là mẫu người dịu dàng, chu đáo, đáng tin cậy.
Nhưng những ai từng tiếp xúc sâu hơn sẽ biết, đằng sau lớp vỏ bọc đẹp đẽ ấy là một con người lạnh lùng, tàn nhẫn, ẩn chứa sát khí vô hình. Những ngón tay thon dài kia đã từng dính đầy m.á.u tanh, đôi mắt mỉm cười kia đã từng chứng kiến vô số cái c.h.ế.t đau thương. Mỗi lần anh cười, có lẽ lại là lúc có người mất mạng.
Kỷ gia vốn là một gia đình danh giá nhưng đầy âm mưu, thủ đoạn tàn độc. Trong môi trường khắc nghiệt như vậy, Kỷ Bạch Mặc từ nhỏ đã học cách sinh tồn. Nếu không phải kẻ thông minh tuyệt đỉnh, nếu không phải lòng dạ sắt đá, thì không thể tồn tại được, càng không thể leo lên vị trí cao nhất hiện tại.
Nếu phải dùng một câu ngắn gọn để miêu tả anh ta, đó chính là: một tên biến thái mang vẻ bề ngoài tao nhã.
Anh ta trông như người hiền lành, nhưng thực chất lại độc ác; vẻ ngoài lịch lãm, nhưng nội tâm tàn nhẫn. Có thể hôm nay cười nói vui vẻ bên bạn, ngày mai đã khiến bạn biến mất khỏi mặt đất.
Trong ký ức của Quý Như Ngọc, đây là lần đầu tiên cậu thấy chú nhỏ thân thiết với một người lạ như vậy. Thậm chí, ngay từ lần gặp đầu tiên, Kỷ Bạch Mặc đã hôn mu bàn tay Nhan Bạch — dù chỉ là hành động xã giao phương Tây, nhưng vẫn khiến cậu có chút bất an. Một phần trong lòng Quý Như Ngọc mơ hồ cảm thấy, Kỷ Bạch Mặc đích thực đến đây không phải vì mình, mà vì Nhan Bạch.
Nhưng điều đó có thể xảy ra sao? Làm sao Nhan Bạch có thể quen biết Kỷ Bạch Mặc? Nhìn dáng vẻ của họ, không hề giống những người đã từng gặp trước đây.
"Chú nhỏ, phiền chú đưa Nhan Bạch đi trước, vết thương của cậu ấy khá nặng." Quý Như Ngọc cố gắng xua tan suy nghĩ phức tạp trong đầu. Có lẽ chú nhỏ chỉ đơn giản là bị ấn tượng bởi sự dịu dàng và dũng cảm của Nhan Bạch. Còn nụ hôn ấy… chắc cũng chỉ là một phép lịch sự bình thường.
Thế nhưng, Quý Như Ngọc không nhận ra rằng từ đầu tới cuối, ánh mắt Kỷ Bạch Mặc chỉ dừng lại trên người cậu và Nhan Bạch. Những người còn lại đối với anh chẳng qua chỉ là bóng dáng mờ nhạt — không đáng để quan tâm.
Nghe lời đề nghị của Quý Như Ngọc, Kỷ Bạch Mặc gật đầu đồng ý. Sau đó, anh ra lệnh cho nhóm thuộc hạ đi cùng hỗ trợ mọi người xử lý các công việc còn lại trong làng. Người cần đưa đi sẽ đưa đến đồn cảnh sát, học sinh lớp 7/3 sẽ được đưa về nhà an toàn.
Không ai phản đối việc Nhan Bạch rời đi trước. Tất cả đều lo lắng cho cô, đặc biệt là vết thương trên tay cô. Dù suốt đêm qua, cô chưa từng kêu một tiếng đau đớn.
Phương tiện di chuyển đương nhiên không thể là xe hơi — cây cầu treo đã bị phá hủy, vực sâu ngăn cách cả khu vực. Phương án duy nhất khả dĩ là máy bay trực thăng.
“Chân em… bây giờ không thể bước đi được.” Nhan Bạch nhẹ nhàng mở miệng, giọng khàn khàn truyền vào tai mọi người. Khi tất cả nhìn sang, cô mới tiếp tục:
“Chân em cũng bị thương, tạm thời không thể di chuyển.” Nói xong, cô cẩn thận kéo váy lên, để lộ một vết thương ở đùi — dài hơn và dữ tợn hơn cả vết thương trên tay. Máu đã đóng vảy, nhưng mỗi lần cử động, vết thương lại rách ra, chảy m.á.u trở lại.
Dù Nhan Bạch nói rất bình tĩnh, nhưng những người xung quanh đều cảm thấy tim mình thắt lại. Một vài nam sinh yếu đuối thậm chí nước mắt đã ngân ngấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-63.html.]
Còn Nhan Bạch thì vẫn ngồi đó, đôi mắt trong veo như nước, như thể không hiểu nổi tại sao người khác lại đau lòng như vậy.
“Để cháu…” Quý Như Ngọc định mở miệng xin được bế cô, nhưng chưa kịp nói hết câu, một giọng nói khác đã cắt ngang:
“Tôi bế em, được chứ?” Kỷ Bạch Mặc mỉm cười ôn hòa, ánh mắt đào hoa nheo lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm Nhan Bạch như muốn nuốt chửng cô vào trong đó.
“Vâng ạ, nếu anh Kỷ Bạch Mặc không ngại.” Nhan Bạch đáp lại ngọt ngào, ánh mắt sáng lấp lánh, không chút phòng bị. Cô giơ hai tay ra, Kỷ Bạch Mặc liền vòng tay ôm lấy eo cô, nâng cô dậy một cách nhẹ nhàng.
Cô bé nhỏ nhắn nằm gọn trong vòng tay anh, như một con búp bê xinh đẹp được đặt trong lòng hoàng tử. Khung cảnh ấy vừa hài hòa, vừa mê hoặc, khiến không ai có thể rời mắt.
Livestream vẫn chưa tắt, và bình luận từ khi Kỷ Bạch Mặc xuất hiện lập tức tràn ngập màn hình:
#Ôi trời ơi! Người đàn ông này đẹp trai quá, soái ca cấp độ cao luôn ấy!#
#Tối qua tôi còn đang run sợ vì vụ án mạng đẫm máu, giờ lại chuyển sang cảnh phim ngôn tình kiểu này à??#
#Đeo kính thì giống tổng tài lạnh lùng, tháo kính xuống lại như nam thần yêu nghiệt, tôi sụp đổ rồi...#
#Hai người này cứ nhìn nhau mãi, chắc chắn là nhất kiến chung tình rồi!#
#Ê ê ê mấy người ảo tưởng, nhớ lại tính cách của ký chủ đi! Ai mà kiềm chế được cô ấy? Ai mà chịu đựng được tính cách quái dị của cô ấy chứ?#
Phiêu Vũ Miên Miên
#Thực ra đúng vậy... Xem ra chỉ có kẻ cùng biến thái mới có thể “xứng đôi” với cô ấy thôi.#
#Nhưng mà vẫn thấy hai người này hợp nhau ghê! Nếu có thể ăn cẩu lương của họ, tôi sẵn sàng ủng hộ nhiệt liệt!!#
144 lặng thinh theo dõi dòng bình luận, cảm thấy thật sự khó hiểu. Hai người này không phải là chuyện tình yêu, mà là một cuộc đối đầu âm thầm, một sự giao thoa giữa hai tâm hồn dị biệt. Điều họ đang nghĩ, người thường không thể đoán nổi.
Lúc này, Nhan Bạch cũng không buồn đọc bình luận, chỉ chăm chú nhìn vào mắt Kỷ Bạch Mặc. Đôi mắt ấy quá đẹp, khiến cô không nhịn được muốn l.i.ế.m môi — ước gì có thể móc chúng ra, cất giữ riêng cho mình.
Kỷ Bạch Mặc cúi đầu nhìn cô gái bé nhỏ đang ngoan ngoãn dựa vào n.g.ự.c mình. Mái tóc mềm mại, đôi mắt trong trẻo như thủy tinh — một món đồ chơi hoàn mỹ. Đây là con búp bê duy nhất khiến anh rung động, là vật sở hữu riêng của anh.
Miệng anh cong lên một nụ cười mờ ám, ánh mắt tối dần, sau đó nhẹ nhàng cúi sát vào tai Nhan Bạch, thổi một luồng hơi ấm:
“Bức thư… tôi đã nhận được.”