Người đàn ông bước đến là một mỹ nam hiếm thấy, khuôn mặt tinh xảo đến mức có thể dùng hai từ “yêu nghiệt” để miêu tả. Gương mặt ấy mang vẻ đẹp vừa cuốn hút lại vừa nguy hiểm, như thể không thuộc về thế giới bình thường.
Đôi lông mày thanh mảnh, hơi nhếch ở đuôi, toát lên vẻ quyến rũ nhưng không chút nữ tính. Hàng mi dày và đen như những chiếc lông vũ mềm mại, khẽ chớp là khiến ánh mắt thêm phần sống động. Đôi mắt ấy không phải màu đen thuần túy mà pha lẫn sắc hổ phách, lung linh và sâu thẳm như đá quý. Môi đỏ mọng tự nhiên, như được tô son, lúc này đang cong lên thành một nụ cười nhẹ — lịch thiệp nhưng lạnh lùng.
Từng cử chỉ của anh ta đều toát lên sự tinh tế. Đôi bàn tay thon dài, trắng trẻo, các khớp xương rõ ràng, hiện tại đang chỉnh lại cà vạt một cách cẩn thận. Cử động nhỏ ấy cũng đủ cho thấy đây là người chú trọng từng chi tiết nhỏ. Tóc tai gọn gàng, trang phục được chăm chút tỉ mỉ, tất cả tạo nên một hình ảnh hoàn hảo, đầy khí chất.
Quý Như Ngọc thấy Kỷ Bạch Mặc xuất hiện, liền bước tới gần, giọng nói mang theo sự kính trọng và một chút căng thẳng:
“Chú nhỏ, người bị thương chính là bạn học của cháu, có thể ưu tiên đưa em ấy đi điều trị trước được không ạ?”
Tay cậu không tự chủ nắm chặt lại. Dù bề ngoài Kỷ Bạch Mặc luôn ôn hòa, nhưng mỗi lần gặp mặt, Quý Như Ngọc vẫn cảm thấy áp lực nặng nề. Vì cậu biết rõ, đằng sau nụ cười dịu dàng kia là một con người vô cùng phức tạp.
“Tất nhiên,” Kỷ Bạch Mặc đáp ngắn gọn, ánh mắt chuyển sang Nhan Bạch đang ngồi trên tảng đá. Anh chậm rãi bước lại gần, rồi ngồi xuống, ngang bằng tầm mắt với cô bé. Giống như một nghi thức xã giao, anh nhẹ nhàng giới thiệu:
“Tôi tên là Kỷ Bạch Mặc, là chú của Như Ngọc.”
Thực ra, dù gọi là “chú”, nhưng Kỷ Bạch Mặc chẳng lớn hơn Quý Như Ngọc là bao. Năm nay anh mới hai mươi tuổi, giọng nói trầm ấm, dễ nghe như tiếng suối chảy qua phiến đá ngọc. Cử chỉ thanh lịch, ánh mắt đào hoa nhìn Nhan Bạch, khóe miệng khẽ nhếch.
“Cháu tên là Nhan Bạch, ‘Nhan’ là nhan sắc, ‘Bạch’ là trắng đen ạ.” Nhan Bạch mở to đôi mắt trong trẻo, môi cong lên nụ cười ngọt ngào đúng chuẩn cô bé loli ngây thơ. Vết m.á.u trên váy trắng càng làm nổi bật vẻ đẹp mong manh, thuần khiết của cô.
“Chào em, Nhan Bạch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-62.html.]
Không ngờ, Kỷ Bạch Mặc bất ngờ đưa tay chạm vào tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lành lặn, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay ấy – một cử chỉ phương Tây lịch lãm, nhưng lại khiến không khí trở nên kỳ lạ.
Nhan Bạch thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hồi phục bình tĩnh. Cô từ từ đứng dậy, tiến lại gần Quý Như Ngọc, ánh mắt nhìn về phía cặp kính gọng vàng trên mặt Kỷ Bạch Mặc, mỉm cười hỏi:
“Cháu có thể tháo kính của chú ra, nhìn kỹ đôi mắt chú được không ạ?”
“Dĩ nhiên,” anh đồng ý ngay.
Khi chiếc kính được tháo xuống, diện mạo Kỷ Bạch Mặc dường như thay đổi hoàn toàn. Trông anh bớt phần thư sinh, thêm vài phần lạnh lùng, đôi mắt hổ phách sâu thẳm như chứa đựng cả bầu trời đêm.
“Đôi mắt của chú thật đẹp…” Nhan Bạch nhìn say sưa, ánh mắt sáng lên đầy hứng thú. Ai chẳng yêu cái đẹp? Trước đôi mắt tuyệt mỹ ấy, cô thậm chí còn nghĩ: giá mà mình có thể giữ chúng lại…
Kỷ Bạch Mặc dường như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô gái nhỏ, nụ cười nơi khoé môi càng thêm sâu. Anh lặng lẽ nghĩ: Vẫn y nguyên bản chất tiểu biến thái.
Phiêu Vũ Miên Miên
Họ đã gặp nhau, và đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên.
Cả hai đều đang mỉm cười, ánh mắt phản chiếu hình bóng đối phương, nhưng tâm tư thì ai biết đâu được?
Quý Như Ngọc đứng một bên, ngơ ngác nhìn cuộc trò chuyện giữa hai người, trong lòng chỉ muốn hét lên: Ơ ơ ơ?? Có phải mình đang mơ không vậy?!
Cậu cảm giác như mình vừa ngủ thiếu quá nhiều giấc, nên bắt đầu thấy ảo ảnh. Hai người…