Ánh nắng dịu nhẹ màu vàng nhạt rải qua khung cửa sổ, len lỏi vào trong phòng. Trên chiếc giường êm ái, thiếu nữ đang nằm yên, làn da trắng như ngọc, gương mặt tinh xảo như búp bê phương Tây được chạm trổ tỉ mỉ. Nhưng lúc này, hai má cô ửng đỏ một cách bất thường, hàng mi dài khẽ rung động, rồi từ từ mở ra.
Nhan Bạch tỉnh dậy, ánh mắt còn mang theo chút mơ màng, nhìn quanh căn phòng quen thuộc. Cả người choáng váng, cổ họng khô rát như bị lửa đốt. Cô cau mày, chậm rãi kéo chăn đứng dậy.
Cơ thể vô cùng yếu ớt, chân tay mềm nhũn, bước xuống giường không vững, suýt nữa đã ngã dúi dụi nếu không kịp vịn vào thành giường.
"144, tôi bị cảm à?" Nhan Bạch cảm nhận cơ thể mình, một cảm giác quen thuộc nhưng không hề dễ chịu. Cô bước đến trước gương, soi kỹ sắc mặt của mình — má đỏ ửng, da nóng ran, người thì run rẩy không kiểm soát.
"Vâng, ký chủ đại nhân, có lẽ tối hôm qua ngài bị nhiễm gió lạnh nên mới sốt. Cơ thể ngài hiện tại rất yếu." 144 đáp lời, lần đầu tiên nó cảm thấy ký chủ không phải là người hoàn mỹ bất khả xâm phạm. Dù là hệ thống mạnh mẽ, nhưng khi đối diện với thân thể con người, vẫn có những giới hạn không thể vượt qua.
“Khụ… khụ…” Nhan Bạch che miệng ho vài tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, đôi mắt lóe lên sự mệt mỏi. Không nói nhiều, cô lấy quần áo từ tủ ra, mặc vội, rửa mặt sơ sài rồi định rời khỏi phòng.
"Ký chủ đại nhân, ngài cần nghỉ ngơi hôm nay!" 144 cố gắng khuyên ngăn.
"Tôi ổn mà." Nhan Bạch vừa mở cửa phòng thì gặp Nhan Thế Lương đứng ngoài, tay anh giơ lên như định gõ, nhưng chưa kịp động thì cửa đã mở.
"Bạch Bạch, đi ăn sáng thôi..." Nhan Thế Lương chưa dứt lời đã phát hiện sắc mặt em gái khác lạ — quá đỏ, thần sắc tiều tụy. Anh ta đưa tay chạm vào trán Nhan Bạch, lông mày lập tức cau lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-158.html.]
Phiêu Vũ Miên Miên
"Em đang sốt."
"Anh... em không sao, chỉ là hơi nóng." Giọng Nhan Bạch khàn khàn, không còn ngọt ngào như mọi ngày. Cô nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ mong chờ: "Em muốn đến trường, các bạn sẽ lo cho em. Hơn nữa, nếu em không khỏe, em sẽ gọi anh đến đón."
Nhưng Nhan Thế Lương kiên quyết không đồng ý: "Không được. Em phải ở nhà nghỉ ngơi."
Dù vậy, sau một hồi thuyết phục, cuối cùng Nhan Thế Lương vẫn không lay chuyển được ý định của Nhan Bạch, đành miễn cưỡng đồng ý lái xe đưa cô đến trường.
Từ xa, Nhan Ngọc Kiều chứng kiến cảnh Nhan Thế Lương quan tâm Nhan Bạch, trong lòng nổi lên cơn ghen ghét. Những điều đó vốn là của cô ta! Nếu không vì bị Nhan Bạch hại, thì giờ đây bố và anh trai đâu có lạnh nhạt với cô như vậy?
Chưa dừng lại ở đó, Nhan Ngọc Kiều nhanh chóng phát hiện thêm một điểm đáng chú ý: hôm nay Nhan Bạch bước đi loạng choạng, sắc mặt tái mét, rõ ràng là đang bị bệnh. So với vẻ mạnh mẽ thường ngày, cô ta trông yếu đuối hơn rất nhiều.
Cô ta chăm chú nhìn bóng lưng Nhan Bạch, trong mắt hiện lên đủ loại suy tính, kèm theo vẻ tàn nhẫn.
Đây chính là cơ hội tốt! Nhan Bạch dạo này quá kiêu căng, giờ lại yếu đuối như vậy. Hãy để cô ta nếm trải cảm giác bị dạy dỗ, biết ai mới thực sự là người được yêu thương trong nhà này.
Một kế hoạch dần hình thành trong đầu Nhan Ngọc Kiều, khóe môi cong lên, ánh mắt đầy âm mưu.
"Nhan Bạch... cô cứ đợi đó…"