Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên yên lặng đến mức ngột ngạt.
Nhan Bạch dường như không để ý đến sắc mặt của hai người đối diện, vẫn giữ nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng lấp lánh, nhẹ nhàng chào:
Phiêu Vũ Miên Miên
“Chào buổi tối ạ – cháu đã về rồi.”
Dương Hải Mị lập tức phản ứng, thay đổi biểu cảm một cách khéo léo, hóa thân thành một người mẹ hiền từ và âu yếm. Bà ta bước lên trước, giọng điệu đầy vẻ quan tâm giả tạo, nói như thể thật sự lo lắng cho Nhan Bạch.
“Nhan Bạch, không sao là tốt rồi! Mẹ còn đang nói với chị Ngọc Kiều của con đây, chúng ta rất lo cho con khi biết chuyện ở trường hôm nay. Thế Lương cũng đã sai người đi tìm con suốt cả ngày. Sao con lại không gọi điện báo một tiếng, khiến mọi người lo lắng như vậy?”
Giọng nói mang theo chút trách móc nhẹ nhàng nhưng đầy tính chất diễn xuất. Sau đó, bà ta ra hiệu cho Nhan Ngọc Kiều tiến lại gần. Tuy nhiên, Nhan Ngọc Kiều đứng im tại chỗ, chân như dính chặt xuống đất, không dám bước tới. Mỗi lần cô ta nhìn thấy Nhan Bạch, ký ức về cơn ác mộng đêm hôm trước lại ùa về — giấc mơ mà trong đó Nhan Bạch giống như một ác quỷ đội lốt thiên thần, bắt cô ta quỳ gối giữa phòng khách lạnh lẽo, tay cầm một quả nhãn cầu hỏi: “Có đẹp không? Có mê hoặc lòng người không?”
Dù chỉ là mơ, nhưng cảm giác sợ hãi ấy lại quá chân thực, đến mức khiến cô ta không thể bình tĩnh được.
“Chị Ngọc Kiều?” Nhan Bạch tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt trong trẻo liếc sang cô ta, “Chị có gì không vui à? Chẳng lẽ chị không muốn em trở về nhà?”
“Không… chị rất mừng vì em về.” Nhan Ngọc Kiều vội vàng phủ nhận, giọng nói run rẩy. Khả năng diễn đạt của cô ta kém xa mẹ ruột mình. Miệng thì nói mừng, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự căm ghét, thậm chí là mong ngóng một điều tồi tệ xảy ra với Nhan Bạch. Việc cô ta trở về khiến cô ta vô cùng thất vọng.
Nhan Bạch chỉ liếc qua một cái, sau đó trực tiếp bỏ qua biểu cảm méo mó kia, quay sang mỉm cười với hai mẹ con Dương Hải Mị.
“Cảm ơn mọi người đã lo lắng cho cháu. Cháu lên phòng nghỉ ngơi trước đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-154.html.]
Hai mẹ con Dương Hải Mị trừng mắt nhìn bóng lưng Nhan Bạch khuất dần trên cầu thang, trong lòng đầy căm phẫn. Ban đầu họ cứ tưởng trời xanh đã mở mắt, đưa con nhóc này đi luôn cho rồi, để nó c.h.ế.t ngoài đường, không bao giờ quay lại nữa. Ai ngờ, con nhỏ này mạng lại cứng hơn cả mẹ đẻ, vừa mới thoát khỏi bọn buôn người, giờ lại sống nhăn răng sau vụ sát thủ truy sát.
“Kiều Nhi của mẹ,” Dương Hải Mị vỗ nhẹ vào vai con gái, giọng điệu đầy mưu mô, “Đừng nóng vội, hiện tại anh trai con và chồng mẹ đang nổi giận, chúng ta chưa thể hành động được. Phải kiên nhẫn chờ thời cơ, đợi lúc thích hợp, sẽ khiến con ranh đó biến mất mãi mãi, không bao giờ có cơ hội giẫm đạp lên con nữa.”
Bà ta nheo mắt lại, ánh mắt đầy âm hiểm. Nhẫn nhịn là sở trường của bà. Ngày xưa bà từng làm tiểu tam chịu đựng đủ thứ, cuối cùng cũng khiến vợ cả suy sụp mà rời đi. Giờ đây, việc tạm thời ẩn nhẫn chẳng phải cũng dễ như trở bàn tay hay sao?
“Vâng, mẹ. Con sẽ nghe lời mẹ.” Nhan Ngọc Kiều gật đầu, trong mắt ánh lên sự căm hận sâu sắc.
Phía trên lầu, Nhan Bạch đã trở về phòng, cô ngã người xuống chiếc giường êm ái, nằm úp mặt vào gối một hồi lâu, toàn thân thả lỏng, như đang cố quên đi những căng thẳng trong ngày.
144 tự giác tắt livestream, còn phần tiền thưởng, để hôm nào khỏe hơn rồi tính sau.
“Ký chủ đại nhân, ngài có mệt lắm không?”
“Ừm… hơi mệt một chút.” Nhan Bạch thò đầu ra khỏi lớp chăn mềm mại, mái tóc rối tung lên trông cực kỳ đáng yêu, đôi mắt lim dim như sắp ngủ.
“Ký chủ đại nhân, trước khi ngủ, tôi muốn hỏi ngài một câu.” 144 do dự một chút, nhưng vẫn quyết định hỏi.
“Ừ, hỏi đi.”
“Làm thế nào mà ngài có thể qua mặt được máy phát hiện nói dối? Tôi thắc mắc từ nãy đến giờ!”
“Chuyện đó à…” Nụ cười trên môi Nhan Bạch từ từ mờ nhạt, cô cụp mi xuống, ánh mắt như bị kéo vào một ký ức xa xăm — một ký ức không hề tươi đẹp, mà trái lại, tàn khốc và đau thương đến mức khiến người ta không muốn nhớ lại.