Kỷ Bạch Mặc cứ lặng lẽ nhìn Nhan Bạch ăn đồ ngọt, đến mức chính anh cũng không nhận ra mình đã chăm chú như thế nào. Cho đến khi cô ăn hết hộp bánh ngàn lớp nhỏ xinh, anh mới giật mình tỉnh lại, thu hồi ánh mắt và suy nghĩ đang lang thang.
Nhan Bạch gọn gàng dọn dẹp vỏ hộp, ném vào chiếc thùng rác mini trong xe. Sau đó, cô tháo bộ tóc giả bạc mà cô đã dùng để biểu diễn. Mái tóc đen dài vốn dịu dàng giờ hơi rối, cô đành dùng tay chải lại vài cái. Xong xuôi, cô quay sang nhìn Kỷ Bạch Mặc, ánh mắt mang theo chút tò mò, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Em có một câu hỏi rất muốn biết."
"Ồ? Câu hỏi gì vậy?" Kỷ Bạch Mặc nghe thấy, lập tức đáp lời. Đôi mắt hổ phách của anh lóe lên vẻ hứng thú, nét mặt mang theo sự thư thái và mệt mỏi sau chuỗi biến cố vừa rồi. Anh thả những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên đùi, chờ đợi.
"Anh có phải là lolicon không?"
Câu hỏi được Nhan Bạch đặt ra với giọng điệu nghiêm túc, ngọt ngào như thường lệ. Cô chống cằm, môi khẽ mím, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Kỷ Bạch Mặc.
Phía trước, Ôn Hựu Thần – người đang lái xe – nghe thấy vậy không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Anh ta cảm thấy đây đúng là câu hỏi mà mình cũng từng tự hỏi bấy lâu. Vì thật ra, từ trước tới nay, chưa từng có ai có thể tiếp cận thân mật với Kỷ Bạch Mặc như Nhan Bạch, kể cả từ lần đầu gặp mặt.
Vì vậy, anh ta từng nghi ngờ rằng, có lẽ Kỷ Bạch Mặc có sở thích đặc biệt đối với hình mẫu “trẻ con”.
"Ồ? Câu hỏi này sao?" Kỷ Bạch Mặc nghe xong, đánh giá Nhan Bạch bằng ánh mắt sắc sảo, sau đó mới từ từ mở miệng.
"Tôi là đàn ông bình thường, tất nhiên thích phụ nữ trưởng thành. Tôi không có sở thích kiểu lolicon. Nhưng em thì khác," anh dừng lại một chút, ánh mắt sâu hơn, "Tôi luôn cảm thấy bên trong vẻ ngoài non nớt ấy của em ẩn chứa một linh hồn không giống với tuổi tác. Một linh hồn trưởng thành, quyến rũ... Em nghĩ sao?"
Trong lúc nói, Kỷ Bạch Mặc từ từ cúi người xuống, gần như áp mặt lại sát với Nhan Bạch. Đôi mắt màu hổ phách của anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đầy mê hoặc, lời nói như cuốn người vào một màn sương mù khó hiểu. Môi anh cong lên nụ cười nửa vời, khiến người ta không rõ ý định thực sự của anh là gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-150.html.]
Anh không nói dối.
"Hửm? Em nghĩ sao?" Anh nhắc lại câu hỏi, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại. Hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ lên má Nhan Bạch, mang theo chút gợi cảm mơ hồ, dường như cố tình thử phản ứng của cô.
"Ồ? Nhưng em thực sự mới mười ba tuổi..." Nhan Bạch đáp lại, ánh mắt vẫn trong trẻo như nước, không chút sợ hãi, nụ cười trên môi vẫn thuần khiết như trẻ thơ.
"Vậy à." Kỷ Bạch Mặc nhẹ nhàng rút lui, nụ cười vẫn treo trên môi, không tiếp tục vấn đề nữa.
Nhan Bạch quay đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi đêm tối trải dài yên tĩnh. Cô nheo mắt lại, nhìn dòng đời trôi qua ngoài cửa. 144 bay vòng quanh vai cô, truyền âm vào đầu:
"Ký chủ đại nhân! Ngài có nghĩ là anh ta phát hiện ra ngài trọng sinh không? Giọng điệu vừa rồi của anh ta có gì đó rất kỳ lạ!"
Phiêu Vũ Miên Miên
"Chưa chắc đâu." Nhan Bạch vẫn giữ nụ cười bình thản, không chút lo lắng, đáp lại.
Kỷ Bạch Mặc quả thật là người vô cùng nhạy bén và thông minh, nhưng dù có tài trí đến đâu, anh cũng không dễ dàng đoán được chuyện kiếp trước. Có lẽ anh chỉ đang thử cô bằng cách úp mở như vậy, muốn nhìn xem phản ứng của cô sẽ ra sao…
Thực sự là một kẻ ranh mãnh. Nhưng chính vì thế, mới càng thêm hấp dẫn.
Kỷ Bạch Mặc dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại như đang ngủ, nét mặt bình thản, hàng mi dài khẽ rung động, không ai biết anh đang nghĩ gì...
Mỗi người đều mang theo tâm tư riêng, trầm lặng theo dòng xe chạy xuyên màn đêm.