"Thiếu tướng, chúng tôi đã tìm thấy thi thể..." Một người lính vội vàng chạy đến báo cáo, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Sau khi dừng lại bên cạnh Mộ Phạn, anh ta tiếp tục nói:
"Thi thể nằm trên ngọn đồi ở phía xa kia. Nhưng theo lý thuyết, sát thủ không thể xuất hiện ở đó được. Hơn nữa, t.h.i t.h.ể bị cháy sém hoàn toàn, giống như vừa trải qua một vụ nổ dữ dội."
Mộ Phạn gật đầu, ra lệnh:
"Bảo cảnh sát cử người tới khám nghiệm hiện trường."
Ánh mắt anh liếc sang hai chiếc xe biến dạng nghiêm trọng tại chỗ, phần khung sắt chỉ còn là đống đổ nát cháy đen. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu anh bất ngờ nhớ đến một vụ án từng gặp trước đây — gia đình bác sĩ Diệp bị g.i.ế.c trong biệt thự riêng, sau đó biệt thự phát nổ. Dù t.h.i t.h.ể được tìm thấy trong hầm nên vẫn giữ nguyên hình dạng, nhưng vụ nổ có dấu hiệu tương đồng với hôm nay.
Cả hai sự kiện đều có bóng dáng Kỷ Bạch Mặc và Nhan Bạch xuất hiện.
Mộ Phạn quay đầu nhìn hai người họ.
"Đi cùng tôi về đồn cảnh sát để lấy lời khai."
Nhan Bạch đứng đối diện với anh, ánh mắt trong trẻo như nước hồ thu, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười ngọt ngào.
"Dạ được thôi. Là công dân tuân thủ pháp luật, em rất sẵn lòng hợp tác điều tra ạ."
Nghe vậy, Kỷ Bạch Mặc cũng nở nụ cười, không nói gì thêm mà lặng lẽ đồng ý. Anh và Nhan Bạch cùng đi theo Mộ Phạn về đồn. Thực tế thì cả hai đều là nạn nhân trong chuyện này, hơn nữa thân phận của Kỷ Bạch Mặc cũng không phải thứ ai muốn mời là đi. Nếu anh không muốn hợp tác, Mộ Phạn cũng chẳng làm được gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-149.html.]
Ban đầu, Mộ Phạn định tự mình lái xe đưa họ đi, nhưng người của Kỷ Bạch Mặc đã kịp đến đón. Vì thế, trên đường trở về, Mộ Phạn vẫn ngồi ghế lái, Nhan Bạch chuyển sang ngồi trong xe của Kỷ Bạch Mặc.
"Xin chào, tôi là Ôn Hựu Thần, bạn của Kỷ Bạch Mặc." Người đàn ông đang cầm lái quay đầu lại, mỉm cười giới thiệu. Anh mặc áo gió đơn giản, gương mặt điển trai, giọng nói ôn hòa.
"Chào anh, em tên Nhan Bạch, nhan sắc nhan, trắng đen bạch ạ." Nhan Bạch ngồi ở hàng ghế sau, chống cằm, nở nụ cười đáng yêu, đôi mắt long lanh như vì sao mới lên.
Ôn Hựu Thần gật đầu, dù trong lòng vẫn còn tò mò về cô gái nhỏ này, nhưng anh chọn im lặng, tập trung vào việc lái xe, theo sát chiếc xe của Mộ Phạn rời khỏi hiện trường.
Kỷ Bạch Mặc dựa lưng vào ghế, thần thái thư thả, sau đó anh rút từ tủ lạnh mini trên xe ra một hộp nhỏ. Bên trong là món bánh ngàn lớp xoài — món ăn yêu thích của Nhan Bạch. Anh đặt nhẹ hộp bánh lên đùi cô.
"Món em thích nhất." Giọng anh trầm ấm, quyến rũ, nụ cười nhạt như gió thoảng.
"Ừm, coi như là tiền công cho một ngày làm việc vất vả vậy?" Nhan Bạch mở hộp, lấy chiếc thìa dùng một lần ra, xúc một miếng bánh, thử một chút rồi mới thưởng thức từ từ. Vị ngọt mềm mịn lan tỏa khắp khoang miệng, hương thơm dịu nhẹ khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Không hiểu sao, đồ ngọt do Kỷ Bạch Mặc đưa luôn đặc biệt ngon, đúng khẩu vị của cô, thậm chí còn ngon hơn cả những món cô mua từ các cửa hàng cao cấp hay đổi trong hệ thống.
Nghe câu hỏi của Nhan Bạch, Kỷ Bạch Mặc khẽ cười, dường như đồng ý. Hôm nay, hai người cùng nhau “xử lý” đám sát thủ, vậy thì chiếc bánh ngàn lớp này… xem như là phần thưởng dành cho ký chủ đại nhân cũng không sai.
144 lặng lẽ bay lơ lửng bên cạnh, âm thầm bình luận:
Phiêu Vũ Miên Miên
Tốt lắm! Ký chủ đại nhân quả nhiên rất dễ dàng bị mua chuộc bằng đồ ăn ngon!