Cô gái ấy mang đến cảm giác thuần khiết và thanh tịnh từ trong ra ngoài, như thể mọi ô uế của thế gian đều không thể chạm vào cô. Chính sự hoàn mỹ đó lại càng khiến Mộ Phạn sinh nghi, đồng thời khơi dậy lòng hiếu kỳ trong anh.
Anh vốn là người điều tra, mà Kỷ Bạch Mặc thì đối xử với cô gái này theo một cách rất khác biệt — điều hiếm thấy ở anh ta. Trong cái thế giới đầy màu xám này, Mộ Phạn chẳng hề tin tưởng vào chuyện tồn tại một con người trong trẻo tuyệt đối.
“Anh làm sao vậy?” Nhan Bạch nhíu mày nhìn Mộ Phạn, vẻ mặt bối rối. Cô đưa bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy trước mặt anh, khuôn mặt áp sát vào, đôi mắt ánh lên sự tò mò không che giấu nổi.
“Không có gì.” Mộ Phạn lập tức lấy lại tinh thần, nét mặt vẫn lạnh lùng như thường, như được khắc từ đá, anh nhìn cô một hồi rồi chậm rãi mở lời:
“Tôi là Mộ Phạn. Rất hân hạnh được gặp.”
Nói xong, anh đưa tay ra, chờ đợi sự đáp lại từ phía Nhan Bạch.
“Chào anh, em tên là Nhan Bạch ạ.” Nụ cười ngọt ngào lan tỏa trên môi cô, Nhan Bạch nhẹ nắm lấy tay Mộ Phạn. Bàn tay nhỏ nhắn của cô gần như bị nuốt trọn bởi lòng bàn tay rộng lớn và mạnh mẽ kia.
Những thuộc hạ đi theo Mộ Phạn đứng phía sau, ánh mắt dáo dác, không hiểu vì lý do gì mà vị thiếu tướng nghiêm túc hàng đầu của họ lại đột nhiên có hứng thú với một cô bé.
“Vậy cậu nói đây là vụ tai nạn xe cộ?” Mộ Phạn tiếp tục hỏi, ánh mắt sắc bén quan sát biểu cảm của Nhan Bạch. Anh luôn cho rằng đôi mắt là thứ khó nhất để giả tạo, cũng là nơi dễ lộ ra sự thật nhất.
Phiêu Vũ Miên Miên
“Thi thể hiện giờ đang ở đâu?”
“À… Chuyện đó…” Nhan Bạch bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt Mộ Phạn, trong đó là sự lạnh lùng và nghiêm nghị đặc trưng của quân nhân. Cô cảm thấy người này thật thú vị — hoàn toàn khác biệt so với Kỷ Bạch Mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-148.html.]
“Lúc nãy có vụ nổ bất ngờ xảy ra, nên xác đã bị thiêu rụi mất rồi ạ.”
Mộ Phạn không rời mắt khỏi cô. Ánh mắt Nhan Bạch vẫn trong trẻo, không dấu hiệu nào của sự dối trá hay lo lắng.
“Mộ Phạn,” Kỷ Bạch Mặc lúc này chen ngang, bước tới với dáng vẻ ung dung, khóe miệng cong lên, ánh mắt dừng lại trên đống hoang tàn của hai chiếc xe: “Tôi nghĩ tôi và cô Nhan đây có thể rời đi được rồi phải không? Những công dân tuân thủ pháp luật vô tội như chúng tôi không còn việc gì để làm ở đây nữa. Tôi hy vọng cậu có thể tự mình giải quyết tình hình.”
144 đứng bên cạnh, nghe Kỷ Bạch Mặc vừa tự xưng là “công dân tuân thủ pháp luật vô tội” cùng với Nhan Bạch, không khỏi lặng thinh trong vài giây. Thật sự… anh ta nói dối mà không hề chớp mắt tí nào. Mà ký chủ nhà nó cũng y chang vậy nữa…
Phòng livestream lúc này sôi nổi hơn bao giờ hết:
#Trời ơi, hai người này đúng là trời sinh một cặp! Nếu ở bên nhau chắc chắn sẽ biến cả thiên hạ thành trò cười đấy!#
#QVQ Đúng vậy đúng vậy, hai "thiên tai" này kết hợp lại là mối nhân duyên tốt đẹp nhất, ít ra thì cũng không hại ai ngoài nhau thôi =))#
#Tui lại thấy ngược lại cơ, hai người này cứ ở cạnh nhau là kiểu gì cũng hại c.h.ế.t người khác liền. Các bạn còn nhớ đám sát thủ vừa bay màu chưa O(∩-∩)O-#
#Anh quân nhân này đẹp trai quá trời! Một người nghiêm khắc chính trực, một người yêu nghiệt biến thái. Trắng với đen, chính diện và phản diện – ai mà không thích kịch tính như vậy chứ!!#
#QVQ Tui chỉ muốn nói lại câu đó thôi: anh ta bảo anh ta và ký chủ đại nhân là công dân tuân thủ pháp luật vô tội... Nếu hai người đó là người vô tội, thì chắc chắn toàn bộ thế giới này không còn ai phạm tội nữa rồi #...
“Công dân tuân thủ pháp luật…” Mộ Phạn lẩm bẩm, ánh mắt lần lượt quét qua Nhan Bạch và Kỷ Bạch Mặc. Một người thì như thiên sứ ngây thơ, một người thì lịch lãm, điềm tĩnh, nhưng lại mang theo vẻ bí hiểm không thể xem thường. Cả hai đều không để lộ bất kỳ điểm sơ hở nào.