Tình hình hỗn loạn trong trường học từng bước được kiểm soát. Cầu d.a.o điện bị cháy trước đó ở hội trường đã được thay mới, ánh sáng trở lại, giúp mọi người lần đầu tiên nhìn rõ hiện trường đầy hỗn độn phía trước.
Các đạo cụ biểu diễn tinh xảo bày biện trên sân khấu giờ đây ngổn ngang đổ vỡ, một số thậm chí còn in hằn vết đạn. Ban đầu, trên sân khấu có hai người đang biểu diễn: Nhan Bạch và Mộc Vân Nhân. Nhưng lúc này, chỉ còn lại Mộc Vân Nhân với vẻ mặt tái mét và một t.h.i t.h.ể bất động, m.á.u tươi loang lổ nhuộm đỏ sàn sân khấu.
Mộc Vân Nhân run rẩy đứng dậy, ánh mắt dáo dác tìm kiếm bóng dáng Nhan Bạch.
“Bạch Bạch đâu rồi… Cô ấy bảo tôi trốn sau đạo cụ rồi tự mình biến mất. Không biết cô ấy thế nào không…” Nàng lo lắng đến mức nước mắt chực rơi. Quý Như Ngọc liền bước tới đỡ lấy cô, sắc mặt nghiêm trọng.
“Hiện tại chỉ thiếu mỗi chú nhỏ Kỷ Bạch Mặc và Nhan Bạch, sự việc hôm nay rõ ràng là do sát thủ nhằm vào chú nhỏ tôi gây ra. Nếu bọn họ không còn ở hiện trường thì khả năng cao đã bị truy đuổi và buộc phải rời đi. Tôi tin rằng có chú nhỏ tôi ở bên cạnh, nhất định sẽ không để xảy ra chuyện gì nghiêm trọng…”
Phiêu Vũ Miên Miên
Lời nói của Quý Như Ngọc vừa như an ủi Mộc Vân Nhân, vừa như tự trấn an bản thân. Anh ta lặng lẽ siết chặt bàn tay – ngay cả người mình thích cũng không thể bảo vệ được…
Trên sân khấu, Quý Như Ngọc vẫn đang cố gắng an ủi Mộc Vân Nhân, còn dưới khán đài, hiệu trưởng đã bắt đầu hành động. Việc Kỷ Bạch Mặc bỗng nhiên mất tích là điều cực kỳ nghiêm trọng. Nếu Kỷ Bạch Mặc gặp chuyện không may, kinh thành chắc chắn sẽ chao đảo dữ dội.
Sau khi bình tĩnh lại, ông lập tức báo cảnh sát, đồng thời thông báo cho gia đình Nhan Bạch. Lần này, cả Kỷ Bạch Mặc và Nhan Bạch đều biến mất không dấu vết.
Không lâu sau, Nhan Thế Lương vội vã chạy đến, nét mặt đầy lo âu và hoảng hốt. Khi nhận được cuộc gọi thông báo, anh gần như không thể tin nổi. Trên đường đến trường, tim anh luôn hồi hộp bất an, trong đầu không ngừng mơ hồ nghĩ đến những tình huống tồi tệ nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-146.html.]
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi nghe hiệu trưởng tường thuật sơ bộ tình hình, Nhan Thế Lương lập tức tiến về phía Quý Như Ngọc và những người khác, chất vấn.
“Tại sao em gái tôi lại bị cuốn vào chuyện của Kỷ Bạch Mặc? Giờ còn mất tích cùng anh ta nữa…”
“Xin lỗi, chúng tôi đã không thể bảo vệ tốt cho Nhan Bạch. Lúc đó cô ấy và Mộc Vân Nhân đang biểu diễn tiết mục trên sân khấu, đèn đột ngột tắt, sát thủ lập tức ra tay…” Quý Như Ngọc đáp lời, ánh mắt hướng về khuôn mặt lo lắng của Nhan Thế Lương, lòng càng thêm bất an và áy náy.
Nhan Ngọc Kiều tất nhiên cũng có mặt trong buổi tiệc tối nay. Khi thấy Nhan Thế Lương vừa xuất hiện đã vội lao thẳng đến hỏi han Quý Như Ngọc và nhóm người kia mà hoàn toàn bỏ qua mình, cô ta nghiến răng, trong đôi mắt hiện lên vẻ căm hận sâu sắc.
“Nhan Bạch biến mất thì tốt, nếu có thể c.h.ế.t ngoài đó luôn thì càng tốt!”
Đúng lúc không khí đang căng thẳng, giữa đám đông bỗng vang lên một giọng nam lạnh lùng, khiến mọi người im bặt.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây?”
Người nói là một nam nhân mặc quân phục đen tuyền, dáng người thẳng tắp, thần sắc lãnh đạm. Gương mặt anh tuấn không cảm xúc, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng quét qua hiện trường, cuối cùng dừng lại trên người hiệu trưởng, rồi từng bước tiến lại gần.
“Thiếu tướng Mộ... Ngài vậy mà đích thân đến tận nơi!” Hiệu trưởng cảm thấy đêm nay quả thật vận xui đeo bám, sao hai nhân vật quyền lực bậc cao lại cùng xuất hiện tại trường của ông, một người đã mất tích, một người thì đến tra xét.