Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-05-24 16:03:02
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

144 lặng lẽ suy nghĩ, nhớ lại những ngày đầu tiên của mình – được lập trình với mục đích livestream các sự kiện phạm tội và hỗ trợ ký chủ phá án. Đó là chức năng chính mà hệ thống nó được thiết kế.

Các ký chủ khác khi liên kết với hệ thống đều ngoan ngoãn tuân theo chỉ dẫn. Ai mà chẳng quý trọng cơ hội trọng sinh? Dù có khó khăn đến đâu, họ cũng không muốn c.h.ế.t lần thứ hai. Nhưng ký chủ hiện tại của 144 thì hoàn toàn ngược lại.

Cô ấy không giống bất kỳ ai, dường như chẳng quan tâm điều gì xung quanh. Không chỉ không thể ra lệnh hay giao nhiệm vụ livestream cho cô, ngược lại, 144 còn bị kéo vào vòng xoáy điên cuồng của ký chủ nhà mình, từ một hệ thống chuyên nghiệp biến thành một công cụ phục vụ sở thích gây chuyện của cô.

Trong giới hệ thống, 144 đã trở thành một trường hợp đặc biệt, thậm chí hơi... dị dạng. QAQ… mà nói thẳng ra, nó đã trở thành một fan não tàn của ký chủ đại nhân rồi.

Có lẽ sau này, nó nên đổi tên thành “Hệ thống Livestream Gây Chuyện” cho đúng bản chất.

Nhan Bạch không hề biết hệ thống đang tự vấn cuộc đời mình như thế nào. Cô vẫn đứng yên sau hậu trường, ánh mắt chăm chú nhìn về phía sân khấu, dường như đang chuẩn bị tinh thần cho phần diễn sắp tới.

Lớp 7/3 tổng cộng có 29 học sinh – là lớp ít người nhất trong trường. Chính vì vậy, tất cả đều tham gia vào vở kịch. Người phụ trách đạo cụ, người lo trang phục, người đảm nhận âm thanh và ánh sáng, còn lại đều đóng vai chính hoặc phụ trong vở diễn.

Mọi người đều rất đoàn kết và nghiêm túc. Giờ phút này, không khí đầy căng thẳng, bởi các tiết mục trước đã gần kết thúc, và lớp bọn họ sẽ là tiếp theo.

"Tiết mục tiếp theo: Lớp 7/3, vở kịch sân khấu Rừng Rậm U Ám ."

Giọng MC vang lên từ phía trước, thông báo khiến cả nhóm nín thở.

"Chúng ta nên chuẩn bị lên sân khấu rồi." Quý Như Ngọc nhẹ nhàng nhắc nhở.

Nhóm đạo cụ nhanh chóng di chuyển trước để dựng cảnh. Mộc Vân Nhân gật đầu với anh, sau đó nắm tay Nhan Bạch, cười rạng rỡ.

"Bạch Bạch, chúng ta đi thôi."

"Vâng, bắt đầu rồi đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-137.html.]

Hai người bước ra từ phía sau sân khấu, mở màn cho vở kịch.

Đầu tiên là Mộc Vân Nhân xuất hiện – trong bộ váy dạ hội quý tộc châu Âu lộng lẫy, mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, nét mặt mang vẻ lo lắng. Cô bước từng bước chậm rãi vào khu rừng giả lập trên sân khấu, biểu cảm như đang lạc lối trong một nơi u ám, huyền bí.

Chiếc quạt nhỏ trên tay khẽ mở ra, khép lại. Cử chỉ duyên dáng, nhưng đôi mắt lộ rõ sự băn khoăn. Càng đi sâu vào rừng, bầu không khí càng trở nên kỳ quái, u tối lan tỏa khắp không gian.

Bỗng…

“Leng keng…”

Âm thanh chuông ngân vang trong im lặng, mỗi tiếng một gần hơn. Một bóng hình nhỏ bé dần dần xuất hiện trước mặt Mộc Vân Nhân.

Đó là một thiếu nữ ngồi trên phiến đá, lưng quay về phía cô ấy, đang cất tiếng hát dưới ánh trăng giả lập trên sân khấu. Giọng hát mềm mại, mê hoặc, như thoát tục.

Khi cảm nhận được sự xuất hiện của người khác, cô gái hơi giật mình, từ từ quay lại.

Đôi mắt màu bạc long lanh, mái tóc bạc dài óng ả dưới ánh đèn sân khấu, trông như một nàng tiên bước ra từ cổ tích. Trên người là chiếc váy xanh lam đơn giản, điểm xuyết vài chi tiết lá xanh, nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân. Khuôn mặt thuần khiết như ngọc, không chút tỳ vết, tay cầm cây cung ngắn bằng bạc, hướng mũi tên về phía Mộc Vân Nhân, giọng nói dịu dàng, lạnh lùng mà quyến rũ:

"Cô là... ai?"

Từ ngữ như gió thoảng, vang vọng khắp hội trường.

Phiêu Vũ Miên Miên

Khán giả im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn lên sân khấu. Hai thiếu nữ đối lập – một quý tộc kiêu sa, một yêu tinh thuần khiết – tạo nên một hiệu ứng thị giác mãn nhãn. Phông nền sân khấu cũng được đầu tư kỹ lưỡng, khiến ai nấy đều mong chờ diễn biến tiếp theo.

Nhưng đúng lúc cao trào...

“Ầm!”

Toàn bộ hội trường chìm vào bóng tối. Đèn tắt đồng loạt, không một tia sáng.

Loading...