Trong đại sảnh lầu dưới.
"Hức... hức... mẹ ơi, giờ làm sao đây..." Nhan Ngọc Kiều quỳ ở góc tường, nước mắt giàn giụa, giọng nghẹn ngào khóc lóc trong lòng mẹ mình là Dương Hải Mị. "Anh Thế Lương và bố giờ đều đứng về phía Nhan Bạch rồi… Một khi cô ấy đã lấy lại được sự sủng ái của gia đình, con và mẹ sẽ bị gạt ra rìa, không còn chỗ đứng trong nhà nữa đâu… Cô ta nhất định sẽ trả thù chúng ta… Rồi ngồi lên đầu con mà bước đi!"
Cô ta không dám kháng cự mệnh lệnh của Nhan phụ, đành lặng lẽ quỳ xuống đất, vừa đau khổ vừa bất lực.
Dương Hải Mị thở dài, vỗ nhẹ lưng con gái, giọng đầy bảo vệ:
"Thôi nào, con gái ngoan của mẹ, đừng khóc nữa. Mẹ hứa với con, Nhan Bạch không bao giờ có thể đoạt mất những gì thuộc về con đâu. Nếu năm xưa mẹ có thể đánh bại mẹ nó, bước vào nhà họ Nhan trở thành nữ chủ, thì hôm nay cũng sẽ không để một đứa mồ côi không cha không mẹ như nó đè đầu cưỡi cổ chúng ta."
Phiêu Vũ Miên Miên
Nhan Ngọc Kiều ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe nhìn mẹ mình, tâm trạng cuối cùng cũng dịu đi phần nào.
"Thật vậy không ạ?"
"Thật chứ sao không." Dương Hải Mị vuốt ve mái tóc con gái, ánh mắt tối sầm vì căm ghét. "Chỉ là chuyện tạm thời thôi. Hôm nay bố con đang tức giận, nên mới bắt con chịu uất ức, nhưng sau này, mẹ nhất định sẽ giúp con đòi lại tất cả."
Nói xong, bà ta liền rời đi, lên lầu trên để nghỉ ngơi và lấy túi chườm đá cho má vừa bị tát.
Nhan Ngọc Kiều từ từ bình tĩnh lại, một mình quỳ lặng lẽ trong phòng khách, trong lòng âm thầm nghĩ đến cách khiến Nhan Bạch phải trả giá. Đúng vậy, cô ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi, làm sao có thể so sánh với mình – một tiểu thư chính hiệu của nhà họ Nhan?
Sau một hồi suy tính, Nhan Ngọc Kiều gục đầu lên ghế sofa, dần dần thiếp đi.
Đêm khuya, một cảm giác mát lạnh bất ngờ lướt qua gương mặt Nhan Ngọc Kiều. Có cái gì đó mềm mại chạm nhẹ vào da thịt cô ta. Cô cau mày, đưa tay định sờ thử, thì phát hiện thứ đang nằm trên mặt mình là một vật hình tròn, lạnh lẽo.
Mở mắt ra, tầm nhìn còn mơ hồ, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là vật hình tròn trắng toát kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-130.html.]
"Chị Ngọc Kiều tỉnh chưa ạ?"
Một giọng nói ngọt ngào, non nớt vang lên.
Tầm nhìn dần rõ hơn, Nhan Ngọc Kiều nhận ra thứ đang áp sát mặt mình chính là một nhãn cầu người , được bảo quản rất kỹ, còn mang theo mùi m.á.u tươi thoang thoảng phảng phất.
"A —!!"
Cô ta định la lên, nhưng lập tức bị một bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn che miệng lại. Trong bóng tối, Nhan Bạch từ từ hiện ra, mặc bộ váy ngủ màu trắng, đôi môi cong lên thành một nụ cười dịu dàng, đồng thời vươn ngón tay trỏ đặt trước môi, ra hiệu im lặng.
"Chị Ngọc Kiều, đừng la lên nhé~"
Nhan Bạch từng bước tiến gần, thoát khỏi tầng bóng tối, nụ cười trên môi vẫn nguyên vẹn như một búp bê sứ sống động. Nhưng đằng sau vẻ đẹp đó lại tỏa ra một luồng khí lạnh c.h.ế.t chóc, khiến người ta sởn da gà.
Cô cúi người, nhìn thẳng vào đôi mắt đang run sợ của Nhan Ngọc Kiều, chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng như ru:
"Hôm nay chị chơi trò chơi rất hay, em rất thích. Cho nên lần tới, em mong chị còn sáng tạo hơn nữa nhé~ À, để cảm ơn, chị xem này, đây là nhãn cầu thật đấy, đẹp không? Chị tìm kiếm bấy lâu nay, em lén cho chị xem một chút nhé."
Nhan Ngọc Kiều run rẩy toàn thân, cố gắng lùi lại, nhưng cơ thể như bị khóa chặt, không thể cử động. Một luồng lạnh buốt chậm rãi lan từ chân lên khắp cơ thể, khiến tim cô ta đập loạn nhịp.
"Chị Ngọc Kiều à," Nhan Bạch tiếp tục, nụ cười ngọt ngào không đổi, "đây là bí mật giữa hai chị em mình, đúng không? Chị không được kể cho ai nghe đâu, nếu tiết lộ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy~"
Giọng cô như lời thủ thỉ âu yếm của một đứa trẻ muốn được khen ngợi.
Nhưng khoảnh khắc đó, Nhan Ngọc Kiều cảm thấy một điều kỳ lạ – nếu cô tiết lộ việc này, cô sẽ c.h.ế.t thật sự .
Khóe môi Nhan Bạch cong lên, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng dị thường – một nụ cười thuần khiết, đáng yêu… nhưng khiến người ta sợ hãi đến tột độ.