Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-05-24 15:49:31
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhan phụ bước đi với vẻ tức giận, bóng lưng ông ta khuất dần sau cánh cửa. Dương Hải Mị đứng tại chỗ, đôi tay run rẩy ôm lấy mặt, dấu tay đỏ rực in hằn trên làn da trắng nõn, nóng rát như lửa đốt. Bà không thể tin nổi – Nhan phụ đã đánh bà thật sự! Trong lòng đầy uất ức, bà không hiểu vì sao lại như vậy.

Tại sao Nhan phụ lại có thể ra tay tàn nhẫn với chính vợ mình? Vì một đứa con gái không phải m.á.u mủ ruột thịt của ông mà sẵn sàng tát thẳng vào mặt bà? Đánh bà, rồi còn bênh vực Nhan Bạch – kẻ mà bà luôn cho là đã bắt nạt con gái bà?

"Anh..." Nhan Ngọc Kiều cuối cùng cũng hoàn hồn, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Nhan Thế Lương, ánh mắt đầy ủy khuất và đau thương, như đóa hoa lê đẫm sương.

Nhan Thế Lương lạnh lùng quay sang cô, giọng nói không chút cảm xúc:

"Tự lo liệu đi."

Sau đó, anh chuyển hướng sang Nhan Bạch, người từ đầu đến cuối vẫn im lặng như tờ. Giọng anh lập tức dịu dàng hẳn xuống khi đến gần cô, cúi thấp người xuống để ngang tầm mắt với cô gái nhỏ bé.

"Anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi nhé?"

"Vâng…" Nhan Bạch nhẹ nhàng gật đầu, nét mặt bình thản, không hề khóc lóc hay van xin như Nhan Ngọc Kiều. Cô cụp mi xuống, hàng lông mi dài khẽ rung, rồi lặng lẽ bước theo Nhan Thế Lương lên tầng hai.

Đứng trước cửa phòng Nhan Bạch, Nhan Thế Lương dừng lại, ánh mắt mang theo sự ân hận khẽ mở lời:

"Bạch Bạch, anh xin lỗi… hôm nay anh đã hiểu lầm em."

Nghe vậy, Nhan Bạch ngẩng đầu lên, trong ánh mắt long lanh phản chiếu hình bóng của Nhan Thế Lương. Cô mỉm cười, nét dịu dàng như dòng nước mùa xuân, má lúm đồng tiền hiện rõ trên gương mặt thanh tú. Mái tóc mềm mại buông xõa, cô nghiêng đầu, giọng nói nhỏ nhẹ:

Phiêu Vũ Miên Miên

"Không sao đâu... Anh, thực ra anh vẫn tin tưởng em đúng không? Vì nếu không thì làm sao anh có thể giúp em chứng minh trong sạch..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-129.html.]

Giọng cô trầm xuống ở câu cuối, gần như chỉ đủ để chính mình nghe thấy:

"Em... rất thích anh..."

Lời nói ấy khiến tim Nhan Thế Lương khẽ rung động, như bị thứ gì đó chạm nhẹ vào sâu tận đáy lòng.

"Chuyện vừa rồi," anh thở nhẹ, ngữ khí nhu hòa hơn, "em không cần phải kìm nén mãi như vậy. Nếu em muốn khóc, cứ việc tìm anh bất kỳ lúc nào, khóc đi... anh sẽ luôn ở đó cho em dựa vào."

Câu nói chân thành tuôn ra tự nhiên, không suy nghĩ nhiều, nhưng sau khi nói xong, Nhan Thế Lương cũng không cảm thấy hối hận. Anh biết, suốt buổi tối qua, Nhan Bạch chưa từng rơi một giọt nước mắt dù bị oan ức nặng nề, chắc chắn cô đã chịu đựng rất nhiều, cần một nơi để trút bỏ mọi gánh nặng.

“Khóc à?” Nhan Bạch thoáng chốc sửng sốt, rồi gật đầu với Nhan Thế Lương. Sau những lời an ủi của anh, cô quay về phòng.

"Ký chủ đại nhân, ngài quá xuất sắc!" Ngay khi livestream kết thúc, 144 liền bay tới bên cạnh Nhan Bạch, cọ cọ vào vai cô như một chú thú cưng đáng yêu.

Nhan Bạch ngồi xuống bàn học, hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn về phía bức tường trống, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Cô không trả lời 144, mà ngược lại hỏi nó một câu:

"Tôi… đã từng khóc chưa?"

Ý tứ trong câu hỏi là kể từ khi trọng sinh.

"Khóc ư? Không có đâu, ký chủ đại nhân." 144 nhớ lại, kể từ khi ký chủ sống lại lần nữa, nhiều lúc cô ấy có vẻ nghẹn ngào, nước mắt dâng tràn khóe mi, nhưng chưa từng rơi lệ thật sự.

Nhan Bạch khẽ nghiêng đầu, sau đó gục xuống bàn, dường như nhận ra điều gì đó rất sâu xa. Hình như, cô đã mất đi khả năng khóc. Dù có chuyện gì xảy ra, dù đau đớn đến mức nào, nước mắt cũng không thể rơi. Tâm trạng của cô luôn bình lặng như mặt hồ phẳng lặng, như thể mọi cảm xúc buồn vui, giận dữ, yêu ghét đều đã bị tê liệt. Cảm giác đau buồn, hỉ nộ ái ố – những biểu hiện cơ bản nhất của con người – đối với cô giờ đây như một ký ức mơ hồ.

Có lẽ Nhan Ngọc Kiều nói đúng. Có lẽ cô thực sự không bình thường. Có lẽ… cô đang mắc một căn bệnh không thể chữa được.

Loading...