"Ngọc Kiều, hiện tại bằng chứng rõ ràng như vậy, em còn định chối tới bao giờ? Sao lại có thể vu oan cho Nhan Bạch được?"
Nhan Thế Lương nhíu mày, giọng nói không lớn nhưng đầy áp lực, khiến không khí trong đại sảnh lập tức trở nên nặng nề. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó chịu khi thấy thái độ quanh co của Nhan Ngọc Kiều.
"Không! Không phải đồ của em đâu!" Nhan Ngọc Kiều vội vàng phủ nhận, giọng run rẩy, đôi mắt trợn tròn đầy hoảng hốt. "Đây là do Nhan Bạch sợ em tiết lộ bí mật của cô ta nên mới lén bỏ vào phòng em!"
Cô ta kiên quyết không thừa nhận bất cứ điều gì. Tại sao Nhan Thế Lương lại không tin mình chứ? Nhan Bạch rõ ràng có vấn đề, rõ ràng là người bị bệnh, mà cô ta lại đang giả vờ ngây thơ!
Nhưng lúc này, trong đầu Nhan Bạch chợt thoáng qua một ký ức xa xưa – cũng từng có một lần như thế này. Một cảnh tượng rất quen thuộc: mọi người đều đổ lỗi cho cô, không ai tin lời giải thích của cô. Lúc đó, chính Nhan Thế Lương là người dùng giọng điệu lạnh lùng nhất để chất vấn cô. Nhan Ngọc Kiều đứng bên cạnh cười nhạo, mẹ cô ta là Dương Hải Mị thì buông những lời chế nhạo cay nghiệt, và Nhan phụ nhìn cô với ánh mắt đầy khinh miệt. Không ai chịu lắng nghe, không ai tin tưởng cô dù chỉ một câu.
Lúc này, Nhan Thế Lương nhìn Nhan Ngọc Kiều, chậm rãi mở miệng:
"Ngọc Kiều, chuyện này là do em về nhà trước rồi mới báo lại với mọi người. Nếu Nhan Bạch thật sự muốn vu oan cho em, thì cô ấy phải đoán trước được hôm nay sẽ xảy ra chuyện này, đồng thời phải có chìa khóa phòng em, có thể tự ý vào phòng em, sau đó còn phải tranh thủ về nhà khi em không có mặt để bỏ thứ này vào. Em nghĩ điều đó khả thi không?"
Nói xong, Nhan Thế Lương gật đầu với quản gia Lưu đang đứng phía sau.
Quản gia liền bước lên, cúi người một cái, giọng trầm ổn:
"Cô Nhan Bạch chưa từng lấy chìa khóa dự phòng phòng của cô Ngọc Kiều từ tôi, hôm nay cũng chưa hề về nhà. Chỉ có cô Ngọc Kiều là đã lấy chìa khóa phòng của cô Nhan Bạch từ tôi sáng nay để vào phòng cô ấy."
Sự thật đã quá rõ ràng. Những điều Nhan Thế Lương vừa phân tích gần như là bất khả thi. Nhan Bạch không thể tiên tri được tương lai, càng không thể thực hiện một kế hoạch tinh vi đến mức đó.
Chỉ còn lại một khả năng duy nhất: Nhan Ngọc Kiều đã cố tình giấu vật này dưới giường Nhan Bạch để vu oan cho cô.
"Không... không thể nào..." Nhan Ngọc Kiều lắc đầu liên tục, vẻ mặt bắt đầu hoảng loạn, nhưng không tìm được lý lẽ để phản bác. Bởi đúng là Nhan Bạch không hề có cơ hội làm việc đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-128.html.]
"Thế Lương, đây chắc chắn là hiểu lầm thôi…" Mẹ của Nhan Ngọc Kiều – Dương Hải Mị – ôm chặt lấy con gái, ánh mắt sắc lạnh liếc sang Nhan Bạch, sau đó quay sang Nhan phụ, giọng đầy oán giận:
"Ông nhất định phải tin Ngọc Kiều! Chắc chắn là Nhan Bạch đang âm thầm bày trò, chúng ta không nhìn ra mà thôi."
"Hừ… Âm mưu?" Nhan phụ cau mày, sắc mặt tối sầm. Dù bình thường rất yêu chiều Nhan Ngọc Kiều và Dương Hải Mị, nhưng lúc này ông nổi giận không vì lý do khác – bởi ai cũng có lòng tự trọng. Ông cảm thấy bản thân như bị lợi dụng, bị xem là kẻ ngu ngốc. Mà Nhan phụ – một người luôn tự phụ và kiêu ngạo – làm sao chịu đựng được điều này?
"RẦM!"
Tiếng tát vang lên chát chúa, Dương Hải Mị trúng đòn ngã lùi vài bước, má đỏ bừng. Nhan phụ tiến đến trước mặt Nhan Ngọc Kiều, giọng lạnh tanh:
Phiêu Vũ Miên Miên
"Tối nay, con quỳ ở đây sám hối cho tốt."
Nói xong, ông phất tay bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
"Bịch!"
Nhan Ngọc Kiều ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng, không thể hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Trên vai Nhan Bạch, 144 vẫn lặng lẽ quan sát, trợn tròn mắt theo dõi diễn biến, hoàn toàn bất ngờ trước tốc độ phát triển của cốt truyện. Nó cảm giác như đang xem một bộ phim hành động mà nhân vật chính chẳng cần động tay chân – tất cả đối thủ đều tự đánh nhau đến mức sứt đầu mẻ trán.
Nó liếc nhìn Nhan Bạch, người vẫn đứng im, mặt không đổi sắc, như thể đang tận hưởng một màn kịch hay. Sau một hồi tra cứu dữ liệu, 144 cuối cùng cũng tìm được một từ thích hợp nhất để mô tả cho tình huống này.
Không chiến tự thắng.
Hả... Hóa ra Ký chủ đại nhân chơi kiểu để họ tự đấu đá lẫn nhau từ đầu rồi!