Nhan Thế Lương đứng giữa không gian trang trọng của đại sảnh, ánh mắt lướt qua những thứ được đặt trên bàn – rồi lại nhìn Nhan Bạch đang đứng yên lặng bên cạnh mình. Sau đó, anh quay sang phía Nhan phụ và Nhan Ngọc Kiều, giọng trầm thấp đầy nghi vấn:
"Thứ này… thực sự được tìm thấy dưới gầm giường của Nhan Bạch sao?"
"Cậu chủ, đúng vậy ạ." Quản gia Lưu liền bước lên một bước, giọng nói rõ ràng và cẩn trọng như thể sợ có điều gì bị bỏ sót, "Sáng nay, cô Nhan Bạch hình như quên mang theo một số đồ dùng học tập, nên cô Ngọc Kiều đã xin chìa khóa phòng cô ấy từ tôi để vào lấy giúp. Nhưng khi vào, cô ấy phát hiện ra vật này."
Nhan Thế Lương nghe xong, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác mâu thuẫn. Anh quay sang nhìn Nhan Bạch. Cô gái vẫn im lặng, đôi mắt to đen nhánh mở to, trong veo đến mức không hề che giấu bất kỳ cảm xúc nào. Trên gương mặt non nớt là vẻ kiên cường pha lẫn sự tủi thân khiến người ta không khỏi xót xa. Ánh mắt ấy khiến Nhan Thế Lương thoáng chạnh lòng, vội vàng dời đi, không dám nhìn sâu thêm.
"Em biết mà, mọi người đều tin lời chị Ngọc Kiều." Giọng Nhan Bạch nhẹ nhàng nhưng không yếu đuối, vang lên sau một hồi im lặng. Cô từ từ buông tay khỏi góc áo Nhan Thế Lương, từng bước tiến về phía trước, ánh mắt không còn van xin, mà là bình tĩnh chất vấn.
"Nhưng em muốn hỏi, hôm nay em chưa bao giờ để quên đồ ở nhà cả. Tại sao chị Ngọc Kiều lại nói ngược lại? Không những thế, chị ấy còn tự tiện vào phòng em. Hôm nay hành động của chị ấy rất khác thường, nhưng tại sao không ai để ý? Mọi người luôn chỉ hoài nghi em, chưa từng nghi ngờ chị ấy."
Cô ngừng lại, cúi đầu, hàng mi run rẩy khẽ đong đưa, nước mắt như muốn rơi nhưng cố nén lại. Một cảm giác đơn độc lan tỏa từ cô gái nhỏ bé ấy, khiến không khí trong đại sảnh như đông lại.
Nhan Thế Lương nhìn Nhan Bạch, tim đập mạnh một cái. Khi cô rời tay khỏi mình, anh bỗng cảm thấy trống trải, như mất đi một điểm tựa vô hình. Nghe những lời cô nói, anh không khỏi xúc động. Trái ngược hoàn toàn với thái độ của Nhan Bạch, Nhan Ngọc Kiều sắc mặt hơi biến đổi, ánh mắt lóe lên sự bất an dù đã cố che giấu.
Nhan Thế Lương bắt đầu nhớ lại những biểu hiện của Nhan Ngọc Kiều hôm nay. Quả thật có nhiều điểm đáng ngờ: cố ý không đi cùng đường, giả vờ nói Nhan Bạch để quên đồ, rồi về nhà sớm hơn họ, “tình cờ” phát hiện ra thứ đáng ngờ dưới gầm giường Nhan Bạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-126.html.]
Anh liền quay sang hỏi Nhan Ngọc Kiều, giọng dịu dàng nhưng chất vấn rõ ràng:
"Ngọc Kiều, nói thật cho anh nghe đi, tại sao hôm nay em lại nói dối rằng Nhan Bạch để quên đồ ở nhà?"
"Em... em chỉ thấy Nhan Bạch có gì đó bất thường, nên mới..." Nhan Ngọc Kiều lắp bắp, trong lúc rối trí, vội chỉ vào chiếc lọ thủy tinh đựng thứ kinh dị trên bàn, giọng lớn hơn: "Hơn nữa, bằng chứng đây rồi! Đồ này rõ ràng là do cô ta giấu dưới giường, chẳng lẽ còn phải nghi ngờ em sao?"
Nhan Thế Lương không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn sắc mặt tái dần của cô ta. Sau vài giây im lặng, anh quay sang quản gia Lưu, giọng rõ ràng và dứt khoát:
"Quản gia, đưa chìa khóa dự phòng phòng của cô Ngọc Kiều cho tôi."
Phiêu Vũ Miên Miên
Nhan phụ nghe vậy liền cau mày, ngạc nhiên hỏi:
"Thế Lương, con định làm gì vậy? Con là con trai duy nhất của cha, sao lại nghi ngờ Ngọc Kiều chứ?"
"Bố, con chỉ muốn điều tra rõ sự thật chuyện này." Nhan Thế Lương trả lời ngắn gọn, không chút do dự.
Nhan Ngọc Kiều đứng yên, tuy trong lòng có chút hoang mang, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô ta tin chắc trong phòng mình không có gì đáng ngờ, và Nhan Bạch cũng không có cơ hội để lại thứ gì ở đó. Vì vậy, cô ta không ngăn cản, thậm chí còn sẵn sàng hợp tác để chứng minh sự trong sạch của bản thân.