Tia nắng đầu tiên của ngày mới lách qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng vàng dịu nhẹ. Nhan Bạch vẫn đang ngủ say, làn da trắng nõn phản chiếu ánh sáng đó, đôi mắt khẽ chớp khi tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài. Lông mi run rẩy, cô từ từ mở mắt, trong đôi đồng tử đen thẫm pha chút ánh vàng của bình minh, toát lên vẻ đẹp mê hoặc.
Mới tỉnh dậy, gương mặt còn mang nét mơ màng và ngây thơ, cô chậm rãi ngồi dậy khỏi chiếc chăn mềm, tóc rối tung, vài sợi dựng đứng lên trên đỉnh đầu. Cơn choáng váng thoáng qua khiến cô nhíu mũi, ngáp một cái đầy uể oải, khóe mắt ươn ướt như muốn rơi lệ.
Cô đi dép vào, bước chân nhẹ nhàng tiến đến cửa, mở ra.
“Nhan Bạch, chào buổi sáng… Dậy ăn sáng thôi.” Hiếm khi lắm mới thấy Nhan Ngọc Kiều xuất hiện ở cửa phòng như thế này, ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt tươi cười thân thiện, như thể đã dậy từ rất sớm chỉ để đánh thức Nhan Bạch.
Phiêu Vũ Miên Miên
“Chào buổi sáng,” Nhan Bạch đáp lại, giọng nói còn mang chút lơ đãng, nhưng nụ cười trên môi lại rất tự nhiên. Trạng thái tỉnh táo của cô như được đánh thức phần nào khi nhìn thấy chị gái.
“Nhan Bạch, mình nhớ trước giờ cậu dậy rất đúng giờ, sao hôm nay mình đã chuẩn bị xong xuôi rồi mà cậu mới dậy? Tối qua có việc gì bận à? Không ngủ được sao?” Nhan Ngọc Kiều đứng nguyên tại chỗ, không rời đi ngay, vừa giả bộ thuận miệng hỏi, vừa cố tình liếc mắt vào bên trong phòng Nhan Bạch như đang tìm kiếm điều gì đó.
“Hử? Chị định nói gì vậy? Buổi tối có gì mà bận chứ?” Nhan Bạch nhướng mày, ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc, như thật sự không hiểu hàm ý trong lời nói của Nhan Ngọc Kiều. Cô hơi nghiêng đầu, vẻ ngoài ngây ngô khiến người ta khó lòng nghi ngờ.
“À không, mình chỉ hỏi chơi thôi,” Nhan Ngọc Kiều thu hồi ánh mắt dò xét, cười nhẹ. “Vậy cậu mau thay đồ xuống lầu đi, sắp đến giờ đi học rồi, đừng trễ.”
Nói xong, cô quay người rời đi, hành động như thể thực sự quan tâm em gái, gọi dậy đúng giờ như một thói quen đột ngột hình thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-117.html.]
Nhan Bạch đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Nhan Ngọc Kiều khuất dần, đáy mắt chợt lóe lên một tia thông minh sắc bén. Môi cô khẽ cong, xoay người trở về phòng.
Chị ấy… hình như đã phát hiện điều gì đó.
Sau khi rửa mặt, thay quần áo, Nhan Bạch xuống lầu dùng bữa sáng đơn giản. Nhan Thế Lương đã sẵn sàng đưa hai chị em đi học. Nhưng hôm nay, Nhan Ngọc Kiều — người luôn háo hức nhất mỗi lần được anh trai đưa đi — lại bất thường đứng yên tại chỗ, không biểu hiện chút mong đợi nào.
“Hử? Chị Ngọc Kiều, chị không đi học sao? Sắp muộn rồi đấy.” Nhan Bạch cau mày, nghi hoặc nhìn chị gái.
“Ngọc Kiều, em làm sao vậy? Có bị cảm không?” Nhan Thế Lương cũng nhận ra thái độ khác lạ của cô, liền lo lắng hỏi han.
“Không có gì đâu,” Nhan Ngọc Kiều lắc đầu, ngữ khí nhẹ nhàng. “Anh cứ đưa Nhan Bạch đi trước đi, em nhớ ra là còn để quên đồ trong phòng, sợ làm tụi anh trễ giờ.”
Nghe vậy, Nhan Thế Lương và Nhan Bạch đều không nói thêm, lặng lẽ ra xe rời đi.
Nhan Ngọc Kiều đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng dáng Nhan Bạch khuất xa, trong đó lấp lóa sự lạnh lùng và quyết tâm. Nhan Bạch chắc chắn đang giấu điều gì đó. Từ sau lần gặp biến cố kia, tính cách cô ấy thay đổi hoàn toàn. Nhan Ngọc Kiều phải tìm bằng được bí mật và điểm yếu của cô em gái đáng ngờ này.
Quay người bước vào bếp, Nhan Ngọc Kiều gọi quản gia Lưu lại:
“Chú Lưu, cháu nhớ nhà mình vẫn giữ chìa khóa dự phòng các phòng, chú còn biết để ở đâu không ạ? Cháu tưởng Nhan Bạch để quên đồ lúc đi, cháu vào lấy giúp cậu ấy, rồi mang đến trường sau.”