"..." Lời nói vừa thốt ra của Kỷ Bạch Mặc dường như đã vô tình khiến anh trở thành nghi phạm số một. Việc xuất hiện tại đây không phải là trùng hợp, mà rõ ràng có vẻ như đã được sắp đặt từ trước. Và nếu thế, thì khả năng lớn nhất chính là anh có liên quan trực tiếp đến vụ án mạng nghiêm trọng này.
Tuy nhiên, lại có điều gì đó… không hoàn toàn khớp.
“Anh Kỷ, tôi rất xin lỗi, nhưng chúng tôi cần mời anh về đồn để làm việc,” viên cảnh sát khẽ ho một tiếng, cố gắng giữ thái độ tôn trọng, “Vì nơi này vừa xảy ra án mạng đặc biệt nghiêm trọng, và anh lại có mặt ở đây đúng lúc, có thể đã chứng kiến hoặc biết được điều gì đó.”
Thực tế, anh ta đang coi Kỷ Bạch Mặc là một trong những người tình nghi hàng đầu. Nhưng vì thân phận của anh quá đặc biệt, nên viên đội trưởng không dám vội vàng kết luận hay tỏ thái độ cứng rắn. Huống hồ, hiện tại họ vẫn chưa có bằng chứng cụ thể nào — chỉ là sự đáng ngờ từ ngoại hình và thời điểm xuất hiện.
Phiêu Vũ Miên Miên
Chưa kịp đợi Kỷ Bạch Mặc trả lời, một tiếng la thất thanh từ phía sau đã cắt ngang bầu không khí căng thẳng:
“Đội trưởng Lưu! Đội trưởng Lưu! Chúng tôi vừa phát hiện một vật rất quan trọng! Trời ơi…”
Cảnh sát trẻ hớt hải chạy tới, mặt tái mét, tay run lẩy bẩy khi đưa ra hai túi đựng chứng cứ.
Trong một túi là trái tim còn tươi, m.á.u me đầm đìa, rõ ràng vừa mới bị moi ra không lâu.
Túi còn lại chứa một mảnh da người được cắt gọt cẩn thận, tuy chưa xác định rõ vị trí trên cơ thể, nhưng điều gây chú ý nhất chính là hình vẽ tinh xảo được khắc lên đó — một bông hoa anh túc nhuốm màu đỏ sẫm, đẹp đến mê hoặc, đầy ám ảnh.
Họ đã từng thấy hình vẽ này rồi. Không phải lần đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-111.html.]
Lần trước, nó xuất hiện trong một vụ án g.i.ế.c người bí ẩn mà hung thủ vẫn chưa bị bắt. Lần này, hắn lại tái xuất, với hành động tàn nhẫn hơn, man rợ hơn.
Rõ ràng đây là một vụ án g.i.ế.c người hàng loạt, và hung thủ là kẻ có sở thích để lại dấu hiệu đầy biểu tượng, thậm chí mang tính nghệ thuật — một tên g.i.ế.c người cuồng loạn, tự cho mình là nghệ sĩ.
Sắc mặt của viên đội trưởng Lưu trở nên nghiêm trọng hẳn. Vụ án này không đơn giản chút nào. Đặc biệt hơn, cả hai vụ án đều có chung một chi tiết: nạn nhân đều là bác sĩ thuộc cùng một bệnh viện tâm thần.
Khi nhìn thấy trái tim và mảnh da được bảo quản trong túi chứng cứ, Kỷ Bạch Mặc nở nụ cười nhẹ, khóe môi cong lên đầy ẩn ý, hàng mi dày khẽ rung, che giấu đi ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt hổ phách.
Quả nhiên... đây là món quà cảm ơn rất đặc biệt. Một màn trình diễn pháo hoa thật mãn nhãn.
Bên trong trụ sở cảnh sát, ánh đèn trắng sáng rực xuyên đêm. Tin tức về vụ nổ tại căn biệt thự lập tức lan truyền nhanh chóng. Điều kỳ lạ là sức công phá của vụ nổ không đủ lớn để san bằng toàn bộ công trình, mà chỉ phá hủy phần nhà trên mặt đất. Phần hầm dưới lòng đất – nơi thực sự xảy ra cái c.h.ế.t của bốn người – vẫn được giữ nguyên vẹn đến mức đáng ngạc nhiên.
Ban đầu, họ tưởng rằng hung thủ sẽ lại như mọi lần, xóa sạch hiện trường, tiêu hủy mọi chứng cứ. Nhưng lần này lại khác biệt — hiện trường chứa đầy các yếu tố có thể dẫn đến nhận dạng hung thủ: vân tay, vết máu, dấu chân, thậm chí là hung khí.
Kết quả giám định pháp y và phòng thí nghiệm gửi về khiến tất cả đều kinh ngạc.
“Đội trưởng…” Một nhân viên pháp y bước vào, giọng trầm thấp, “Ba trong bốn nạn nhân đều bị g.i.ế.c bởi cậu thiếu niên mười bốn tuổi.”
“Cái gì?” Viên đội trưởng trợn tròn mắt, không thể tin nổi.