“Ồ? Vậy chẳng phải là trời sinh một đôi hay sao?” Kỷ Bạch Mặc nghe xong lời Ôn Hựu Thần, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt dừng lại trên căn biệt thự phía xa. Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve hàng cúc áo trên cổ tay áo, như đang chờ đợi điều gì đó. Mắt cụp xuống thấp, đôi mắt hổ phách bị hàng mi rợp bóng che khuất vẫn mang theo vẻ băng lãnh thường ngày, nhưng giờ đây còn ẩn chứa một tia hứng thú khác lạ.
Ôn Hựu Thần không nói gì, chỉ biết tự nhủ trong lòng: “Không sao đâu, hôm nay mình chỉ đến để xem pháo hoa thôi, đúng vậy, chỉ là xem pháo hoa.”
Kỷ Bạch Mặc ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén quét qua căn biệt thự vốn yên ắng trước mặt. Nhưng giờ đây, có chuyển biến.
Nó… nổ tung.
Chính xác là như vậy — vụt một cái, cả tòa nhà chìm vào biển lửa.
Phiêu Vũ Miên Miên
Cả khu biệt thự trước mặt họ bất ngờ bừng sáng rực rỡ, ánh sáng chói chang nuốt trọn màn đêm, như thể mặt trời giữa ban ngày đột nhiên xuất hiện. Tia lửa b.ắ.n tứ phía, rồi tiếng nổ vang dội vang lên:
"Ầm!"
Tường nhà sụp đổ, từng mảnh kiến trúc vỡ vụn bay lên không trung, hóa thành những đốm sáng rực rỡ như pháo hoa, tỏa ra khắp bầu trời đêm. Những tia sáng bạc lấp lánh giống như sao rơi, trải dài thành dải ngân hà, lung linh tuyệt mỹ — nhưng cũng chóng tàn như giấc mộng thoáng qua.
Loại pháo hoa này thật đặc biệt, đẹp đến mức khiến người ta nghẹn thở. Và khoảnh khắc nhìn thấy nó, điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí Kỷ Bạch Mặc lại chính là Nhan Bạch — đôi mắt của cô ấy cũng sáng như thế, như thể giấu cả vũ trụ trong đó.
“Màn pháo hoa này... khá đẹp phải không?” Kỷ Bạch Mặc phá vỡ sự im lặng, giọng nói trầm ấm vang lên như thường lệ.
“Rất đẹp,” Ôn Hựu Thần gật đầu, sau đó lập tức thêm vào với vẻ cảnh giác, “nhưng mà... hình như căn nhà kia đã bị san bằng rồi? Nếu bây giờ cảnh sát xuất hiện, chúng ta đứng ở hiện trường như vậy...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-110.html.]
Thực ra, ông cảm thấy đây không hẳn là pháo hoa, mà là bom. Hơn nữa, vừa rồi một căn biệt thự nguyên vẹn đã biến thành hiệu ứng pháo hoa khổng lồ?
Quả thực, loại “pháo hoa” này không hề bình thường chút nào.
“Cảnh sát đã đến rồi.” Kỷ Bạch Mặc khẽ gõ ngón tay lên vô lăng, nụ cười dịu dàng như cũ, nhưng trong đôi mắt đào hoa hẹp dài lộ ra chút ánh đỏ nhạt, mê hoặc lòng người. Anh nhìn về phía trước qua tấm kính xe, như đang chờ đợi ai đó xuất hiện.
“Cảnh sát?” Ôn Hựu Thần liếc xung quanh, không thấy dấu hiệu gì đáng ngờ. Ông định nói rằng chưa thấy ai tới, thì đúng lúc đó, ánh đèn từ xa dần tiến gần, và như lời Kỷ Bạch Mặc dự đoán, cảnh sát quả nhiên đã tới.
Một nhóm người mặc đồng phục bước tới, di chuyển thận trọng. Sau khi dùng đèn pin soi rõ biển số xe, sắc mặt họ lập tức trở nên nghiêm trọng, vài người liền rút s.ú.n.g ra, tạo thế sẵn sàng chiến đấu.
Trong đội ngũ đó còn có một thiếu nữ không mặc quân phục, dáng người nhỏ bé, tóc rối tung, khoác một chiếc áo nam rộng thùng thình, lộ rõ những vết thương đầy m.á.u me và vết bầm tím trên da thịt, người run rẩy núp sau lưng các viên cảnh sát.
Viên cảnh sát trưởng bước ra trước, nét mặt cứng rắn hơn những người còn lại. Anh ta lịch sự gõ nhẹ lên cửa sổ xe của Kỷ Bạch Mặc. Khi cửa sổ từ từ hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của Kỷ Bạch Mặc hiện ra, viên cảnh sát hơi cau mày, rồi khẽ cong môi nở một nụ cười xã giao.
Nhìn sang Ôn Hựu Thần ngồi bên trong, biểu cảm của anh ta lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên đề phòng, giọng nói nghiêm nghị hơn hẳn:
“Anh Kỷ, tôi muốn hỏi tại sao vào giữa đêm hôm nay, anh lại xuất hiện tại hiện trường một vụ án nghiêm trọng như thế này?”
Kỷ Bạch Mặc chậm rãi đáp lại, ánh mắt đào hoa khẽ nheo, nụ cười nho nhã hiện lên trên môi:
“Tôi đến… để xem pháo hoa.”