Nhan Bạch đứng lặng người trước cổng căn biệt thự đơn lập. Đêm vẫn còn đen đặc, không một bóng người. Không gian yên ắng đến mức như thể nơi đây chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì. Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, chẳng ai có thể tưởng tượng được trong đó đã trải qua cơn địa ngục kinh hoàng.
Diệp Minh khoác trên mình một chiếc áo choàng rộng thùng thình, đứng giữa làn gió lạnh, dáng vẻ cô độc và mỏng manh. Cô đưa mắt nhìn Nhan Bạch, ánh mắt tràn đầy lòng biết ơn sâu sắc cùng một tia cảm xúc khó gọi thành tên. Dù mục đích thật sự của Nhan Bạch là gì đi nữa, Diệp Minh hiểu rõ ba điều:
Người đưa cô ra khỏi bóng tối – chính là cô ấy.
Người phơi bày sự thật đẫm m.á.u mà cô không hề hay biết – cũng là cô ấy.
Và người giúp cô trả mối thù chất chứa bao năm – chính là thiếu nữ thần bí xuất hiện bất ngờ này.
"Chị định rời đi rồi sao?" Diệp Minh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Ừa, vậy chị Diệp Minh phải hứa giúp em xem màn pháo hoa lát nữa nhé, rất đẹp đấy." Nhan Bạch nghiêng đầu, nở nụ cười rạng rỡ. Căn biệt thự sau lưng cô đã được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ. Cô hài lòng với công việc hôm nay, một phần cũng vì Diệp Minh — người khiến mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến.
"Câu chuyện đêm nay, chúng ta giữ bí mật nhé, chị Diệp Minh." Nói xong, Nhan Bạch đưa ngón tay lên môi làm động tác im lặng, ánh mắt sáng lấp lánh.
Trái tim Diệp Minh chấn động. Cô thừa hiểu hậu quả của những gì vừa xảy ra nghiêm trọng đến mức nào. Thông thường, Nhan Bạch hẳn đã g.i.ế.c cô để bịt miệng. Nhưng cô ấy lại tha mạng cho cô. Diệp Minh gật đầu chắc nịch, giọng nói trầm nhưng kiên quyết:
"Tôi sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai. Đây là bí mật duy nhất của chúng ta."
Cô do dự một chút, rồi khẽ hỏi:
"Tôi... tôi có thể làm gì để giúp cậu không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-109.html.]
"Chị Diệp Minh," Nhan Bạch mỉm cười dịu dàng, "chị cứ báo cảnh sát đi, nói rằng..."
Nói đến đây, cô quay người bước đi, chiếc áo choàng đỏ thẩm dần hòa vào màn đêm, biến mất không dấu vết.
144 lặng lẽ nhìn theo Nhan Bạch, dù nó luôn tin ký chủ đại nhân vô cùng thông minh, tuyệt đối không làm điều gì ngu ngốc, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng. Nó nhịn không được lên tiếng:
"Ký chủ đại nhân, ngài cứ đi như vậy thôi sao? Thực sự bỏ mặc nơi này à? Chuyện đêm nay cứ thế mà kết thúc ư?"
"Kết thúc ư? Màn hay mới bắt đầu lúc này đây. Tiếc là không kịp xem màn pháo hoa rực rỡ," Nhan Bạch thở dài tiếc nuối. Nhưng đúng là cô không thể ở lại thêm nữa.
144 vẫn chưa hiểu ý của cô khi nói "màn hay của đêm nay" là gì...
Phiêu Vũ Miên Miên
"Bạch Mặc, anh mang tôi ra đây giữa đêm làm gì?" Ôn Hựu Thần ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh. Kỷ Bạch Mặc vừa nhận được một tin nhắn kỳ lạ, rồi lập tức lái xe rời đi.
"Cô ấy hẹn tôi xem pháo hoa." Một lời cảm ơn, một món quà nhỏ — một màn trình diễn pháo hoa đặc biệt. Chiếc xe dừng lại, Kỷ Bạch Mặc liếc nhìn căn biệt thự cao tầng qua cửa kính, khóe môi nhếch nhẹ. Ánh đèn phản chiếu qua cặp kính trong suốt, bàn tay nắm chặt vô lăng, anh đang nghĩ đến điều gì đó.
"Cô ấy? Là cô bé bệnh hoạn mà anh để ý à? Trời ơi, Bạch Mặc, anh thật sự tin rằng cô ấy sẽ bình thường mời anh đi xem pháo hoa sao? Anh lại thật sự tới đây... Trời ơi..." Ôn Hựu Thần giật mình bật dậy khỏi ghế.
"Đây là cái bẫy cô ấy dựng lên cho tôi," giọng Kỷ Bạch Mặc trầm thấp, bình tĩnh, thậm chí có chút dịu dàng. Lông mi rung nhẹ, ánh mắt màu hổ phách nhìn về phía biệt thự, ánh lên sự hứng thú mãnh liệt. Anh mong chờ từng giây từng phút món quà mà "tiểu biến thái" của mình dành tặng.
Họ đều gặp được người đặc biệt nhất đời mình — người khiến họ bị cuốn vào nhau bằng một sức hút kỳ lạ, khác biệt, và đầy mê hoặc.
"Hai người các anh đúng là điên hết cả rồi..." Ôn Hựu Thần lắc đầu bất lực, hoàn toàn không thể hiểu nổi loại sức hút quái dị giữa hai kẻ biến thái như họ.