Cùng với giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc của Nhan Bạch, màn kịch bi thương này chính thức khép lại.
Người mẹ kế nằm bất động dưới đất, đôi mắt vẫn mở trừng trừng trong tuyệt vọng. Còn đứa con trai mà bà ta từng hết mực bảo vệ, giờ đây tay cầm gậy dính đầy máu, đang chậm rãi bước về phía Nhan Bạch và Diệp Minh. Cậu thiếu niên mười bốn tuổi phủ đầy vết máu, mùi tanh hôi nồng nặc bao quanh, ánh mắt vừa sợ hãi vừa cầu xin khi nhìn về phía Nhan Bạch.
"Giờ... giờ tôi đã giúp Diệp Minh g.i.ế.c kẻ thù của cô ấy rồi, cô có thể giữ lời hứa, cho tôi một cơ hội sống không?" Cậu ta run rẩy hỏi.
Nhan Bạch chỉ lặng lẽ nhìn cậu, không lên tiếng, khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt, không ai đoán được suy nghĩ trong lòng cô.
"Tôi... tôi thật sự đã giúp Diệp Minh trả thù. Cô tha cho tôi đi, tôi sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay với bất kỳ ai. Tôi có thể nói với mọi người rằng họ bị bọn cướp giết. Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết... Tôi vẫn còn là một đứa trẻ, mới mười bốn tuổi thôi. Những việc tôi làm trước kia với Diệp Minh đều vì chưa hiểu chuyện. Diệp Minh, cô là người lớn rồi, hà tất phải so đo với tôi? Xin cô, hãy tha thứ cho tôi, tôi có thể sửa sai."
Phiêu Vũ Miên Miên
Nghe xong những lời van xin đó, Nhan Bạch mới chớp mắt, nâng khóe môi lên thành một nụ cười sáng lạn, sau đó vẫy nhẹ ngón tay về phía cậu thiếu niên.
"Đúng vậy, cậu đã giúp chị Diệp Minh báo thù. Vậy thì lại gần đây, tôi sẽ không làm hại cậu đâu."
Do dự vài giây, cậu ta từng bước tiến lại, sắc mặt căng thẳng, nắm chặt cây gậy nhuốm m.á.u trong tay. Trong lòng cậu ta, trực giác mách bảo rằng Nhan Bạch không hề đơn giản như vẻ ngoài. Nếu thực sự gặp nguy hiểm, cậu sẽ liều mạng.
"À này, cậu có biết không, đừng bao giờ tin vào lời nói của người xấu. Hơn nữa, những người này đều do chính tay cậu giết, chẳng liên quan gì đến tôi cả." Nhan Bạch thản nhiên nói, đồng thời từ từ đưa ra loại bột phấn trắng trên tay — thứ có thể phát tán vào đường hô hấp đối phương cực kỳ nhanh chóng.
Cậu thiếu niên trợn tròn mắt, không thể tin nổi điều vừa nghe thấy. Sau đó, cây gậy trong tay rơi xuống đất, thân hình loạng choạng ngã quỵ. Tinh thần cậu vẫn tỉnh táo hoàn toàn, nhưng cơ thể đã mất kiểm soát, mềm nhũn như không còn xương sống.
Nhan Bạch không thèm chạm vào cây gậy hay bất kỳ dấu vết tội ác nào, chỉ quay sang Diệp Minh, nháy mắt một cách dễ thương, giọng nói dịu dàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-107.html.]
"Chị Diệp Minh, hôm nay vì chị, mọi việc diễn ra rất thuận lợi. Chị lại gần xem đi, em sẽ cho chị biết trái tim người có màu gì..."
Nói xong, cô ngồi xuống bên cạnh t.h.i t.h.ể còn đang thở thoi thóp, tay cầm d.a.o phẫu thuật, mũi nhọn áp sát vào da thịt thiếu niên. Tay kia, từ từ đặt lên n.g.ự.c cậu ta, như thể đang xác định nhịp đập trong khoang ngực.
"Vị trí thứ năm bên trái, sâu hai centimet theo đường giữa xương ức bên trái – nơi có thể chạm được vào trái tim đang đập." Nhan Bạch nói nhỏ, ánh mắt dán vào màn hình livestream tưởng tượng mà chỉ mình cô thấy. Một lát sau, cô thu tay lại, nở nụ cười hài lòng nhìn người đã bất động dưới chân.
"Chắc chắn cậu cũng rất tò mò đúng không?"
Không đợi đáp án, Nhan Bạch lập tức hành động. Con d.a.o phẫu thuật sắc lẹm đ.â.m thẳng vào vị trí đã xác định trước.
"Trái tim nằm ở trung thất, khoảng hai phần ba lệch về bên trái và một phần ba về bên phải đường giữa cơ thể."
Lưỡi d.a.o cắt qua từng lớp da, mỡ dưới da, từng động tác chuẩn xác, gọn gàng, như thể đang giảng bài cho một lớp học y khoa. Diệp Minh đứng yên tại chỗ, cứ nghĩ Nhan Bạch đang giảng giải cho cô, chăm chú dõi theo từng chuyển động tay của cô, đến mức quên cả thở.
Khi đã cầm d.a.o phẫu thuật, Nhan Bạch lập tức bước vào trạng thái chuyên nghiệp, nghiêm túc lạ thường. Mi mắt cô khẽ chớp, như đôi cánh bướm mỏng manh. Đôi môi hồng mím chặt, tập trung cao độ.
Cô chọn vị trí cực kỳ chính xác, tay cầm d.a.o vững như in, kỹ thuật tinh vi, phối hợp dụng cụ hỗ trợ vô cùng khéo léo. Không gây tổn thương đến trái tim, cô dùng thiết bị mở n.g.ự.c để tạo ra một khe hở rõ ràng, phơi bày trái tim đang co bóp mạnh mẽ bên trong.
Trái tim ấy vẫn còn đập. Màu sắc của nó — đỏ sẫm.
"Thì ra màu đỏ…"