Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa - Chương 105

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-05-23 17:08:21
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bốn người bác sĩ Diệp đã rơi vào trạng thái rối loạn tinh thần, họ chỉ biết một điều duy nhất lúc này: mình giống như con cá nằm trên thớt, không còn quyền lựa chọn. Còn cô gái nhỏ loli kỳ quái vừa xuất hiện không rõ từ đâu kia – rõ ràng là một kẻ điên, một kẻ g.i.ế.c người thực sự, và sẽ không do dự ra tay.

Cô ta điên khùng, chắc chắn là vậy.

Hiện tại, cách duy nhất để sống sót chính là khiến Diệp Minh không còn căm hận mình nữa. Như vậy, cô bé đáng sợ kia sẽ dồn sự chú ý sang người khác. Tất cả bọn họ đều muốn sống, không ai muốn chết.

“Chị Diệp Minh, cuối cùng chị hận ai nhất?” Nhan Bạch bỗng lên tiếng, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt, giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào như đang trò chuyện thân mật với bạn bè. Nhưng trong tai bác sĩ Diệp và những người còn lại, đó lại là âm thanh tử thần báo hiệu cái c.h.ế.t đang đến gần, khiến thần kinh của họ gần như đứt gãy hoàn toàn.

“Cô điên rồi à? Làm sao tôi lại g.i.ế.c vợ mình được? Chính cô mới là người nhốt Minh Minh trong cái hầm dưới lòng đất suốt bao lâu trời, độc ác vô nhân đạo!” Bác sĩ Diệp tức giận la lớn.

“Tôi độc ác ư? Tôi làm sao bằng anh đây được? Anh tự tay g.i.ế.c vợ mình, sau đó im lặng chấp nhận việc tôi nhốt con gái anh vào hầm tra tấn, giả bộ hiền từ như một người cha mẫu mực. Rồi còn có người bạn thân thiết của anh nữa, rõ ràng đã g.i.ế.c mẹ của người khác, vẫn giả vờ là một người chú tốt bụng.” Mẹ kế lạnh lùng chế giễu.

“Cô điên rồi! Tôi g.i.ế.c cô ấy vì ai chứ? Chẳng phải vì cô sao? Ngày xưa chính cô dụ dỗ tôi, xúi tôi g.i.ế.c vợ, nào phải bây giờ lại diễn trò như thế này!” Bác sĩ Trần sắc mặt tối sầm, gằn giọng.

Lúc này, bác sĩ Diệp tái mét mặt mày.

“Hai người các người… Hai kẻ gian phu dâm phụ! Tôi còn coi anh là anh em ruột thịt!!!”

Tất cả đều tuôn ra sự thật, không còn giữ lại bất cứ điều gì. Cả căn phòng chìm trong hỗn loạn, đủ loại kích thích tâm lý dồn dập tràn đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-105.html.]

“Diệp... Diệp Minh, em thật sự không cố ý đâu… Là mẹ em ép em làm, bà ấy bảo không dùng thì phí, em không nghĩ nhiều như vậy…” Thiếu niên mười bốn tuổi, tâm lý yếu đuối hơn cả, rốt cuộc cũng không chịu nổi áp lực, vội vàng đổ tội cho mẹ mình. “Cô đừng để cô ta g.i.ế.c em, em còn trẻ, em không muốn chết! Nếu cô muốn giết, thì g.i.ế.c bà ấy đi, dù sao bà ấy cũng già rồi!”

Phiêu Vũ Miên Miên

“Mày… sao mày lại có thể…” Mẹ kế sửng sốt, nhưng khi thấy vẻ non nớt đầy lo lắng của con trai, bà ta lại mềm lòng. Dù sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa hiểu chuyện.

Bà ta nhất định phải bảo vệ con mình sống sót.

“Đúng vậy, tất cả là do tôi, không liên quan đến con tôi. Diệp Minh, tôi nói thật với cô, người cô nên hận nhất chính là bố chúng tôi, không phải con trai tôi.”

“Đúng đúng đúng, đều là bà ấy làm, tôi chẳng làm gì cả! Tôi không phạm tội! Tôi vẫn còn nhỏ, tương lai còn dài!” Thiếu niên liên tục gật đầu lia lịa.

“Được rồi,” Nhan Bạch chậm rãi lên tiếng, ánh mắt sáng lóe nhìn quanh mọi người, “ai giúp chị Diệp Minh trả thù, tôi sẽ tha mạng cho người đó. Thế nào?”

Câu nói nhẹ nhàng mà tàn nhẫn khiến không khí như đông cứng lại. Ánh mắt Nhan Bạch liếc về phía thiếu niên mười bốn tuổi. Sợi dây trói trên người cậu ta vốn đã lỏng, nghe lời cô nói, cậu vùng vẫy mạnh mẽ vài cái, cởi trói thành công, run rẩy đứng dậy. Đầu tiên, cậu nhìn vào gương mặt trắng trẻo như ngọc của Nhan Bạch, lập tức cảm thấy da đầu tê dại.

Nhớ lại lời nói vừa rồi của cô ta, ánh mắt cậu ta trở nên dữ tợn, quay sang nhìn ba người còn bị trói dưới đất.

“Nhanh lên, con trai, mau cởi trói cho mẹ!” Mẹ kế run rẩy kêu to, kích động không thôi. Bác sĩ Diệp và bác sĩ Trần cũng đồng loạt cầu xin. Không ai phát hiện ra điều gì bất thường ở thiếu niên trước mặt.

Nhan Bạch lặng lẽ quan sát Diệp Minh đứng bên cạnh, môi đỏ cong lên một nụ cười khó hiểu.

“Chị Diệp Minh, có muốn biết lòng người màu gì không?”

Loading...