"Cô…"
Bác sĩ Diệp vừa nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của thiếu nữ trước mặt, tim bỗng đập mạnh một nhịp. Ông giật mình, rồi lập tức lấy lại bình tĩnh, đồng tử co thắt lại. Trong ký ức mờ nhạt trước khi bất tỉnh, người cuối cùng ông thấy chính là cô gái nhỏ bé này – nụ cười vô hại ấy, ánh mắt trong trẻo ấy… Hóa ra là cô ta! Chính cô đã lẻn vào nhà họ, đánh ngất tất cả mọi người.
“Cô là ai? Dám tự tiện xông vào nhà dân là phạm tội đấy! Cô làm thế nào để vào được đây? Tại sao lại trói chúng tôi ở đây?”
Bác sĩ Diệp vùng vẫy dữ dội, nhưng dây trói quá chặt, không tài nào cởi được. Nhan Bạch vẫn duy trì nụ cười trên môi, nhưng đôi mắt đã chuyển sang sắc lạnh, như băng giá phủ lên lửa ấm ban đầu. Cô chậm rãi đứng dậy, nghiêng đầu, mái tóc đen buông xõa qua vai, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ nhắn, khẽ nói:
“Hửm? Trói các người ở đây đương nhiên là để g.i.ế.c thôi —”
Đôi mắt sâu thăm thẳm của cô như hai vực thẳm không đáy, khiến người ta chỉ cần liếc nhìn cũng cảm thấy tim đập loạn nhịp. Giọng nói nhẹ nhàng, ngữ điệu tự nhiên như đang trò chuyện thân mật, như thể điều cô nói chẳng có gì đáng ngạc nhiên: g.i.ế.c người ư? Chuyện thường thôi mà.
Không lâu sau, những người còn lại cũng lần lượt tỉnh lại và nghe thấy lời nói đó. Họ đều kinh hoàng, cơ thể không thể cử động, dù Nhan Bạch trông nhỏ bé yếu đuối, nhưng rõ ràng cô đủ sức kết thúc mạng sống của họ bất kỳ lúc nào. Điều khiến họ sợ hơn cả là vẻ mặt cô không hề giống người đang nói đùa. Trên tay cô, con d.a.o phẫu thuật phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo từ trần nhà, như báo hiệu sự tàn khốc sắp diễn ra.
“Chúng tôi không thù không oán với cô, tại sao cô lại muốn g.i.ế.c chúng tôi?” Mẹ kế run giọng hỏi.
“Cô còn nhỏ tuổi lắm, chắc chắn là nhất thời hồ đồ,” bác sĩ Trịnh cố gắng giữ bình tĩnh, mặt tái mét, giọng nói gần như van xin: “Nếu cô thả chúng tôi ra, chúng ta có thể nói chuyện phải trái, được chứ?”
“Cậu… Cậu là Nhan Bạch lớp 7/3 đúng không? Sao cậu lại xuất hiện ở đây?” Con trai mẹ kế lắp bắp, trợn mắt đầy kinh ngạc. Vì vụ việc theo đuổi học trưởng trước đó, cái tên Nhan Bạch đã lan truyền khắp trường, và anh ta – một học sinh cùng trường – từng nhiều lần thấy cô từ xa. Trong giấc mơ, anh ta còn tưởng tượng đủ kiểu về cô gái ấy, tưởng tượng cô nằm dưới thân mình. Nhưng giờ đây, Nhan Bạch xuất hiện thật, nhưng không còn là thiên thần hiền hòa như trong trí nhớ. Vẻ ngoài vẫn vậy, nhưng toát ra khí chất đầy ác ý, như ác quỷ đội lốt thiên thần.
Nhan Bạch mỉm cười, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-101.html.]
“Vì vui thôi~” Cô khẽ đáp, sau đó mím môi, tỏ vẻ suy tư: “Vậy đi, bốn người các người thảo luận xem ai sẽ c.h.ế.t trước nhé?”
Bốn người im lặng, không ai trả lời. Một số thì tiếp tục thuyết phục Nhan Bạch tha cho họ, một số khác lại chửi bới hoặc đe dọa lung tung. Nhan Bạch cau mày khó chịu, rồi như chợt nhớ ra điều gì, quay sang Diệp Minh phía sau với nụ cười dịu dàng:
“Không ai chọn à? Vậy chị Diệp Minh, chị chọn đi. Chị muốn ai chết, em sẽ giúp chị g.i.ế.c người đó, thật lòng đó.”
Phiêu Vũ Miên Miên
Diệp Minh sững người, ánh mắt dò xét từng gương mặt dưới đất. Sau vài giây do dự, bàn tay run rẩy của cô đưa ra, chỉ thẳng vào mẹ kế.
Người phụ nữ run bần bật.
Mắt Nhan Bạch sáng lên, nụ cười rạng rỡ như mùa xuân nở rộ.
“Vậy thì bà ấy nhé. Để em nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu đây…” Nhan Bạch vừa nói, vừa liếc mắt sang màn hình livestream giả lập, như đang giảng bài cho khán giả vô hình.
Con d.a.o phẫu thuật trong tay cô rất vững vàng. Cô nhẹ nhàng đặt nó lên cánh tay của mẹ kế, sau đó cắt một đường gọn gàng qua lớp da mềm, m.á.u tươi chậm rãi chảy ra. Động tác của cô chuyên nghiệp, tinh tế, như một nghệ sĩ đang tạo tác kiệt tác. Không bị ảnh hưởng bởi tiếng kêu la đau đớn, cô tỉ mỉ rạch theo đường cơ bắp, từng lớp thịt mở ra, xương trắng lấp ló bên trong.
Cô ngẩng đầu lên, nụ cười ngọt ngào như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trên mặt ánh lên sự say mê lẫn màu sắc của máu. Chiếc áo choàng đỏ giờ đây điểm vài đốm đỏ sẫm, nhưng dường như cô không hề nhận ra. Tay cô nâng con d.a.o lên, chỉ vào khúc xương vừa lộ ra, ánh mắt dừng lại trên màn hình livestream, miệng khẽ mấp máy:
“Khúc xương này gọi là gì nhỉ?”
144 run rẩy trong bóng tối.
Hu hu hu… Ký chủ đại nhân đáng sợ quá đi mất!