Hợp Đồng Gả Thay Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Tài - 4
Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:46:41
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 4: Nụ Hôn Bị Cưỡng Ép
Bầu không khí ngột ngạt bao trùm biệt thự Thẩm gia, nặng trĩu như một cơn bão sắp ập đến. Những ngày tháng qua, Tư Kỳ đã cố gắng hết sức để tiếp cận Dịch Trì, để chứng minh tình cảm chân thành của mình. Nhưng đáp lại cô, vẫn chỉ là sự lạnh lùng, thờ ơ và những lời nói tàn nhẫn.
Tối nay, sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm. Dịch Trì trở về nhà trong trạng thái say khướt. Anh loạng choạng bước vào phòng khách, ánh mắt đỏ ngầu, miệng lảm nhảm những lời khó nghe. Tư Kỳ vội vàng chạy đến đỡ anh, lo lắng hỏi:
"Anh sao vậy? Anh uống nhiều quá rồi."
Dịch Trì hất tay cô ra, lảo đảo đứng không vững. "Đừng đụng vào tôi! Cô là ai mà dám chạm vào tôi?"
"Em là vợ anh. Anh đừng như vậy nữa, em dìu anh lên phòng nghỉ," Tư Kỳ cố gắng thuyết phục anh.
Dịch Trì cười khẩy, ánh mắt đầy giễu cợt. "Vợ? Cô nghĩ cô là vợ tôi sao? Cô chỉ là một con búp bê, một món đồ thay thế rẻ tiền. Cô không bao giờ có thể thay thế được cô ấy!"
Những lời nói cay nghiệt của Dịch Trì như những nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Tư Kỳ. Cô cố gắng kìm nén nước mắt, giọng nói run rẩy:
"Em biết... em biết em không thể thay thế cô ấy. Nhưng em yêu anh thật lòng. Em muốn ở bên anh, chăm sóc anh."
"Yêu? Cô biết gì về tình yêu?" Dịch Trì gào lên, túm chặt lấy vai Tư Kỳ. "Tình yêu là gì? Là sự phản bội! Là sự dối trá! Cô cũng chỉ là một kẻ dối trá như họ mà thôi!"
Tư Kỳ đau đớn nhìn anh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Em không hiểu... anh đang nói gì vậy?"
Dịch Trì không trả lời, ánh mắt anh trở nên dại cuồng. Anh nhìn Tư Kỳ chằm chằm, như thể cô là một con mồi ngon lành. Rồi đột ngột, anh kéo cô vào một nụ hôn thô bạo.
Tư Kỳ hoảng sợ, cố gắng đẩy anh ra. Nhưng sức lực của cô không thể sánh bằng anh. Dịch Trì càng siết chặt cô hơn, nụ hôn càng trở nên cuồng loạn và đau đớn.
"Ưm... Dịch Trì... buông em ra..." Tư Kỳ cố gắng van xin, nước mắt lã chã rơi.
Nhưng Dịch Trì không nghe thấy gì cả. Trong cơn say, anh chỉ thấy hình bóng người con gái đã mất trong Tư Kỳ. Anh ôm chặt cô, hôn cô điên cuồng, miệng lẩm bẩm gọi tên người con gái khác.
"Anh yêu em... anh yêu em... đừng bỏ anh mà đi..."
Tư Kỳ cảm thấy tủi nhục và đau đớn tột cùng. Cô không ngờ, người đàn ông mà cô yêu thương lại đối xử với cô như vậy. Cô không phải là người anh yêu, cô chỉ là một công cụ để anh giải tỏa nỗi đau và sự cô đơn.
Trong cơn tuyệt vọng, Tư Kỳ dồn hết sức lực, tát mạnh vào mặt Dịch Trì.
"Anh tỉnh lại đi! Em không phải là cô ấy! Em là Nhiếp Tư Kỳ!"
Dịch Trì giật mình, buông Tư Kỳ ra. Anh ôm mặt, ánh mắt thoáng chút bàng hoàng. Rồi sau đó, sự giận dữ lại bùng lên trong anh.
"Cô dám tát tôi?" Dịch Trì gầm lên, tiến lại gần Tư Kỳ.
Tư Kỳ lùi lại, sợ hãi nhìn anh. "Em... em không cố ý... em chỉ muốn anh tỉnh lại thôi."
"Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!" Dịch Trì hét lớn, chỉ tay ra cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-ga-thay-co-vo-bo-tron-cua-tong-tai/4.html.]
Tư Kỳ không nói gì, lặng lẽ quay người bỏ đi. Cô chạy ra khỏi biệt thự, lao vào màn đêm mưa gió.
Mưa xối xả trút xuống, thấm ướt toàn bộ cơ thể cô. Nhưng nỗi đau trong lòng cô còn lớn hơn gấp ngàn lần. Cô chạy mãi, chạy mãi, không biết mình đang đi đâu. Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi người đàn ông đã làm tan nát trái tim cô.
Trong cơn mưa tầm tã, Tư Kỳ không nhìn rõ đường đi. Cô loạng choạng bước đi, rồi đột nhiên...
"Rầm!!!"
Một tiếng động lớn vang lên, sau đó là một màu đen vô tận.
Sáng hôm sau, tại bệnh viện trung tâm thành phố...
Dịch Trì tỉnh dậy trong cơn đau đầu như búa bổ. Anh cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Những mảnh ký ức rời rạc hiện lên trong đầu anh: rượu, sự tức giận, nụ hôn thô bạo, cái tát... và bóng dáng Tư Kỳ rời đi trong đêm mưa.
Anh giật mình ngồi dậy, hoảng hốt gọi: "Tư Kỳ! Tư Kỳ đâu?"
Một người giúp việc tiến lại gần anh, lo lắng nói: "Cậu chủ, cậu đã tỉnh rồi ạ? Cô chủ... cô chủ gặp tai nạn rồi ạ!"
"Tai nạn? Tai nạn gì?" Dịch Trì bàng hoàng hỏi.
"Đêm qua, cô chủ rời khỏi nhà trong đêm mưa. Trên đường đi, cô chủ bị một chiếc xe tải đ.â.m phải. Hiện giờ cô chủ đang nằm trong phòng cấp cứu," người giúp việc run rẩy trả lời.
Dịch Trì như c.h.ế.t lặng. Anh không tin vào tai mình. Tư Kỳ... gặp tai nạn? Vì anh?
Anh vội vàng lao ra khỏi giường, chạy thẳng đến phòng cấp cứu. Trước cửa phòng, anh thấy bác sĩ đang đứng đợi.
"Bác sĩ, vợ tôi sao rồi? Cô ấy có sao không?" Dịch Trì lo lắng hỏi.
Bác sĩ thở dài, lắc đầu. "Tình hình của cô ấy rất nguy kịch. Cô ấy bị chấn thương sọ não, gãy xương đùi, và mất m.á.u quá nhiều. Chúng tôi đang cố gắng hết sức để cứu chữa."
Dịch Trì như ngã quỵ xuống đất. Anh ôm mặt khóc nức nở. Anh hối hận, anh đau đớn, anh cắn rứt lương tâm. Anh đã làm gì vậy? Anh đã đẩy người con gái yêu anh thật lòng vào nguy hiểm.
"Không... không thể nào... cô ấy không thể c.h.ế.t được..." Dịch Trì lẩm bẩm, nước mắt tuôn rơi.
Anh ngồi ở bệnh viện cả đêm, không rời nửa bước. Anh cầu nguyện, anh van xin, anh hứa sẽ bù đắp cho Tư Kỳ nếu cô ấy vượt qua được cơn nguy kịch này.
Nhưng thời gian trôi qua, dường như không có phép màu nào xảy ra. Dịch Trì cảm thấy tuyệt vọng, anh sợ hãi mất đi Tư Kỳ, người con gái đã khiến anh nhận ra, anh vẫn còn có thể yêu thương.
Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra, trái tim lạnh giá của anh đã dần dần tan chảy vì Tư Kỳ. Anh yêu cô, anh yêu sự kiên cường, sự thông minh và tấm lòng nhân hậu của cô. Anh không muốn mất cô, dù chỉ là một giây phút.
Nhưng liệu anh có còn cơ hội để nói ra những lời yêu thương đó hay không? Liệu Tư Kỳ có thể tỉnh lại và tha thứ cho anh hay không? Tất cả vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn, treo lơ lửng trên đầu Dịch Trì, như một lời cảnh báo về sự hối hận muộn màng.