Chương 10: Tổng Tài Quỳ Gối
Nỗi đau mất con như xé nát trái tim Tư Kỳ và Dịch Trì. Họ lao vào cuộc tìm kiếm Minh Khang một cách điên cuồng, bất chấp mọi nguy hiểm và khó khăn. Họ lần theo từng dấu vết nhỏ nhất, từ những người dân địa phương đến những kẻ giang hồ cộm cán, không bỏ qua bất cứ một tia hy vọng nào.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, thời gian trôi đi mà tung tích của Minh Khang vẫn bặt vô âm tín. Sự tuyệt vọng bắt đầu len lỏi vào tâm trí Tư Kỳ, khiến cô nhiều lúc muốn buông xuôi tất cả. Nhưng mỗi khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Dịch Trì, cô lại vực dậy tinh thần, tiếp tục cuộc hành trình gian nan này.
Cuối cùng, sau nhiều tháng trời ròng rã tìm kiếm, họ nhận được một thông tin quan trọng. Một người đàn ông đã nhìn thấy một đứa bé có khuôn mặt rất giống Minh Khang ở một thị trấn nhỏ nằm sâu trong vùng núi.
Không chần chừ, Tư Kỳ và Dịch Trì lập tức lên đường. Họ vượt qua những con đường đèo quanh co, hiểm trở, băng qua những cánh rừng rậm rạp, và cuối cùng cũng đến được thị trấn nọ.
Thị trấn nhỏ hiện ra trước mắt họ như một bức tranh tĩnh lặng, với những ngôi nhà gỗ đơn sơ, những con đường đất bụi bặm, và những con người hiền lành, chất phác. Tư Kỳ và Dịch Trì bắt đầu hỏi thăm về đứa bé mà họ đang tìm kiếm.
Sau nhiều ngày tìm kiếm, cuối cùng họ cũng tìm thấy người đàn ông đã nhìn thấy Minh Khang. Người đàn ông này dẫn họ đến một ngôi trường học nhỏ, nơi Minh Khang đang học tập cùng những đứa trẻ khác.
Từ xa, Tư Kỳ đã nhận ra con trai mình. Minh Khang vẫn kháu khỉnh, đáng yêu như ngày nào. Cậu bé đang ngồi chăm chú nghe giảng bài, đôi mắt sáng ngời ánh lên vẻ thông minh, lanh lợi.
Tư Kỳ không kìm nén được cảm xúc, lao đến ôm chầm lấy Minh Khang. Cô khóc nức nở, siết chặt cậu bé trong vòng tay, như sợ rằng cậu sẽ biến mất.
"Minh Khang! Con của mẹ! Mẹ đã tìm thấy con rồi!"
Minh Khang ngơ ngác nhìn Tư Kỳ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu bé chưa từng nhìn thấy cô trước đây.
Dịch Trì tiến lại gần, quỳ xuống trước mặt Minh Khang. Anh nhìn cậu bé với ánh mắt đầy yêu thương, và nói: "Minh Khang, con là con trai của ta. Ta là cha của con."
Minh Khang vẫn còn bỡ ngỡ, nhưng cậu bé cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay của Tư Kỳ, và sự chân thành từ ánh mắt của Dịch Trì. Cậu bé không đẩy họ ra, mà ngoan ngoãn để họ ôm mình.
Sau khi được giải thích mọi chuyện, Minh Khang đã chấp nhận Tư Kỳ và Dịch Trì là cha mẹ của mình. Cậu bé rất vui mừng khi biết mình có một gia đình, và được yêu thương, chăm sóc.
Tư Kỳ và Dịch Trì quyết định sẽ ở lại thị trấn nhỏ một thời gian, để Minh Khang có thể làm quen với cuộc sống mới. Họ thuê một căn nhà gỗ nhỏ, và bắt đầu cuộc sống gia đình bình dị.
Một buổi tối, khi cả gia đình đang ngồi quây quần bên bếp lửa, Dịch Trì nắm lấy tay Tư Kỳ, và nói: "Tư Kỳ, anh biết anh đã làm em chịu nhiều đau khổ. Anh xin lỗi. Anh hứa sẽ bù đắp cho em, sẽ yêu thương em thật nhiều."
Tư Kỳ nhìn Dịch Trì với ánh mắt đầy yêu thương, và nói: "Em không trách anh nữa. Em biết anh đã thay đổi. Em tin rằng, chúng ta sẽ có một tương lai hạnh phúc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hop-dong-ga-thay-co-vo-bo-tron-cua-tong-tai/10.html.]
Dịch Trì mỉm cười hạnh phúc, và nói: "Anh muốn cưới em, một lần nữa. Không vì gia đình, không vì giao dịch. Chỉ vì... em là người duy nhất khiến anh biết mình còn là con người."
Tư Kỳ ngạc nhiên nhìn Dịch Trì. Cô không ngờ, anh lại cầu hôn cô vào lúc này, trong hoàn cảnh này.
Dịch Trì quỳ xuống trước mặt Tư Kỳ, nắm lấy tay cô, và nói: "Anh từng không biết thế nào là yêu. Nhưng giờ, anh sợ mất em hơn bất kỳ ai. Gả cho anh, một lần nữa nhé?"
Nước mắt Tư Kỳ rơi lã chã. Cô cảm động trước sự chân thành của Dịch Trì. Cô biết, anh đã yêu cô thật lòng.
Cô gật đầu, và nói: "Em đồng ý. Muộn rồi, nhưng không quá muộn."
Dịch Trì vui mừng ôm chặt lấy Tư Kỳ. Anh biết, anh đã tìm được hạnh phúc thật sự của mình.
Và rồi, một đám cưới đơn giản nhưng ấm cúng đã diễn ra tại thị trấn nhỏ. Dịch Trì và Tư Kỳ trao nhau lời thề nguyện, hứa sẽ cùng nhau đi đến cuối cuộc đời.
Minh Khang đứng bên cạnh cha mẹ, mỉm cười hạnh phúc. Cậu bé biết, mình đã có một gia đình thật sự, và một tương lai tươi sáng đang chờ đợi cậu phía trước.
Dịch Trì và Tư Kỳ rời khỏi thị trấn nhỏ, trở về thành phố lớn. Họ xây dựng một cuộc sống mới, đầy ắp tình yêu thương và hạnh phúc.
Dịch Trì trở thành một người cha mẫu mực, luôn dành thời gian cho gia đình. Anh cũng trở thành một người chồng chu đáo, luôn quan tâm, chăm sóc đến cảm xúc của Tư Kỳ.
Tư Kỳ trở thành một người mẹ hiền, một người vợ đảm đang. Cô luôn yêu thương, che chở cho gia đình, và ủng hộ Dịch Trì trong mọi công việc.
Họ cùng nhau nuôi dạy Minh Khang trở thành một người tốt, có ích cho xã hội. Họ cũng giúp đỡ những người nghèo khó, và xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn.
Cuộc đời của Dịch Trì và Tư Kỳ không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Họ vẫn phải đối mặt với những khó khăn, thử thách. Nhưng họ luôn cùng nhau vượt qua, bằng tình yêu thương, sự tin tưởng và sự kiên trì.
Họ biết, hạnh phúc không phải là đích đến, mà là hành trình. Và họ sẽ cùng nhau bước đi trên con đường hạnh phúc đó, cho đến khi đầu bạc răng long.
(HOÀN)