Hồng Hoang Chiến Tâm - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-04-12 15:23:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới những tán cây rừng xanh mướt, không khí mát lành, tiếng chim hót như tiếng nhạc trong làn sương sớm, mặt hồ lung linh ánh sáng rực rỡ. Cả một vùng núi Vân Tùng chìm trong vẻ đẹp tựa tiên cảnh, mây mù vây quanh, như thể không thuộc về thế gian. Trong xe ngựa lộc cộc, Tô Thời An ngồi bên cửa sổ, ánh mắt mơ màng hướng về phía những dãy núi xa xăm.
- Ở tiên giới, cảnh sắc cũng tuyệt vời như thế này, chỉ có điều còn đẹp hơn gấp bội phần.
Trác Lam Huyền bất chợt lên tiếng, ánh mắt của hắn vương về những đám mây bồng bềnh, đôi nét ngưng đọng trong vẻ đẹp thiên nhiên trước mắt. Tô Thời An khẽ đỏ mặt, nhìn Trác Lam Huyền, hỏi lại với giọng hơi lúng túng:
- Vậy, phải chăng tướng quân rất yêu thích tiên giới?
- Đúng vậy, nơi đó khiến ta cảm thấy yên bình, thư thái, khác hẳn với cái thế gian này. – Trác Lam Huyền nhẹ nhàng đáp, giọng nói mang theo chút gì đó mơ màng.
- Tướng quân, người đã làm tướng quân lâu chưa? – Tô Thời An ngập ngừng hỏi, đôi mắt vẫn dõi về phía xa, nhưng lại khẽ chớp lại khi nghe câu hỏi ấy.
Trác Lam Huyền nhìn y, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
- Hơn số tuổi của nguoi - Hắn chậm rãi đáp. – Ta sống lâu hơn so với con người trong nhân gian rất nhiều.
- Sao? – Tô Thời An há hốc miệng, bất ngờ nhìn Trác Lam Huyền. – Vậy thì, tướng quân đã bao nhiêu tuổi?
Trác Lam Huyền mỉm cười, ánh mắt hắn trở nên xa xăm, như thể đang quay về quá khứ.
- Tuổi của ta và ngươi không thể so sánh. Cách tính của ta khác biệt với người nhân gian.
Chưa kịp nói thêm, bỗng từ phía trước vang lên tiếng đao kiếm chạm nhau, tiếng la hét hoảng loạn, mùi m.á.u tanh ngập trong không khí. Con ngựa hoảng hốt hí lên, phóng đi loạn xạ. Trác Lam Huyền vội vàng nhảy xuống ghìm cương, trong lúc ấy, ánh mắt hắn quét nhanh về phía trước. Cảnh tượng trước mắt khiến tim hắn thắt lại.
- Công tử, xin hãy ở yên trên xe. – Trác Lam Huyền nói khẽ, không để Tô Thời An kịp phản ứng, hắn đã phi thân lao về phía trước, rẽ vào con đường nhỏ dẫn vào Bảo Lâm cốc.
Cảnh tượng trước mặt khiến lòng người lạnh giá. Xác người nằm la liệt, m.á.u vấy đầy đất. Hầu hết đều không kịp phản kháng, vẻ khiếp sợ hiện rõ trên gương mặt mỗi người. Trác Lam Huyền nhìn thấy một người còn thoi thóp thở, hắn vội vàng lao đến, nhưng khi cúi xuống xem xét, người kia đã túm lấy tay hắn, cánh tay run rẩy, thều thào một lời cuối cùng.
• Dạ... xoa... q...
Trác Lam Huyền chưa kịp đáp lại, người kia đã tắt thở, nhìn vào gương mặt của hắn, Trác Lam Huyền thở dài.
- Cốc chủ Bảo Lâm cốc. – Hắn khẽ lẩm bẩm, ánh mắt trở nên u ám. - Kẻ này ra tay quá tàn bạo.
Ngay lúc ấy, tiếng ngựa hí vang vọng trong không khí, Trác Lam Huyền vội vàng quay lại. Trước mắt hắn, người phu xe đang cố giữ con ngựa bình tĩnh, nhưng trên xe có một vết thủng lớn, như thể có vật sắc nhọn xuyên qua. Hắn quay sang, gấp gáp hỏi:
- Tô công tử, ngươi không sao chứ?
- Không, ta không sao. – Tô Thời An trả lời, nhưng giọng y lộ chút hoảng hốt.
Trác Lam Huyền biết, dù sát khí vẫn còn vương vấn xung quanh, nhưng hắn không thể để y bị liên lụy. Ra lệnh cho phu xe tiếp tục lên đường, hắn hạ giọng nói:
- Công tử, từ giờ trở đi, hãy cẩn thận. Có thể kẻ đó chính là thủ phạm g.i.ế.c người.
- Công tử đã nhìn thấy gì à? – Trác Lam Huyền hỏi, ánh mắt nghiêm túc.
- Một bóng người mặc hắc y, ánh mắt đầy sát khí. – Tô Thời An trả lời, tuy vẫn còn chút sợ hãi.
- Đúng vậy, kẻ đó rất nguy hiểm. – Trác Lam Huyền nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía trước. – Hãy cẩn trọng.
Chuyến đi tiếp tục, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn không rời khỏi Tô Thời An. Vừa đến trấn nhỏ, họ tìm được một khách điếm để nghỉ qua đêm. Tô Thời An không thể gạt bỏ hình ảnh kẻ đeo mặt nạ đen, đôi mắt sắc lạnh, ánh kiếm lóe sáng trong đêm tối.
Giữa đêm khuya, tiếng kim loại va chạm vang lên. Tô Thời An bừng tỉnh, vội bật dậy, chỉ thấy Trác Lam Huyền, tay cầm thanh long đao, đang đối mặt với một người mặc hắc y, chiếc mặt nạ đen che kín nửa khuôn mặt, trông như một quái vật.
- Trác tướng quân. – Kẻ lạ mặt cất tiếng, giọng đầy lạnh lẽo.
Hắn tung vũ khí về phía Tô Thời An, một đám kiếm phi thẳng về phía y. Ngay lập tức, thanh long đao của Trác Lam Huyền lóe lên, đánh bật những mũi kiếm nguy hiểm đó đi. Kẻ mặc hắc y nhận ra, hắn không phải là đối thủ của Trác Lam Huyền, nhưng chưa kịp rút lui, một chiêu Thủy Long Phá đã đánh thẳng vào hắn, khiến hắn bật ngược ra sau. Dù vậy, hắn vẫn kịp sử dụng hắc động long tâm, phóng ra một mũi đao quỷ khí nhắm thẳng vào Tô Thời An.
Trác Lam Huyền không chút do dự, vung thanh long đao lên, đánh tan mũi đao kia, rồi đuổi theo kẻ lạ mặt.
Tô Thời An toát mồ hôi, tùy tùng của y lúc này mới tỉnh lại, hốt hoảng đỡ Tô Thời An dậy, nhưng y ngăn lại:
- Không cần đâu, ngươi hãy thắp đèn lên cho ta.
Y đứng lặng, tự hỏi trong lòng: "Hắn là ai? Tốc độ của cả hai đều quá nhanh, nếu không có Trác Lam Huyền, chẳng phải ta đã trở thành oan hồn rồi sao?" Y cảm thấy run rẩy, "Trác Lam Huyền... hắn vào phòng từ khi nào? Mạc Lăng Tiêu... chàng ở đâu?"
Đảo Chết, nằm ở phía Bắc của biển Vu Thủy, thuộc tiểu quốc Linh Xuân, không chỉ khiến mọi người sợ hãi vì cái tên mà còn vì một sự thật đáng sợ: không có bất kỳ sự sống nào có thể tồn tại trên hòn đảo này. Cả khu vực xung quanh đều bị bao phủ bởi khí độc, thi thoảng lại xuất hiện những ngọn núi lửa phun lên những cột nước nóng có sức hủy diệt mạnh mẽ. Những sinh vật không may mắn chạm phải chúng sẽ lập tức bị "luộc" ngay tại chỗ. Người dân gần đảo luôn tránh xa nơi này, dù có những kẻ lạ mặt tìm đến xóm chài nhỏ này, thuê thuyền ra đảo rồi quay lại, nhưng không ai hiểu lý do đằng sau hành động của họ. Một số người đã bỏ mạng ở đó mà không ai hay biết vì sao.
Mấy ngày trước...
- Chúng ta đi như vậy ổn không? – Mạc Lăng Tiêu lo lắng,
- Huynh yên tâm, ta đã để lại thư cho Đới Gia Nhiên rồi. Đợi huynh ấy dậy thì phiền lắm. – Phó Kỳ Duật trả lời, giọng điệu bình thản.
- Ha… Lâm Tu Đình, cậu đã hỏi thăm được gì từ ông bạn già của phụ vương ta chưa? – Mạc Lăng Tiêu tiếp tục.
- Quan tể tướng xác nhận đúng là Đảo Chết có truyền thuyết về bảo vật, nhưng có thực hay không thì ngài ấy không rõ. – Lâm Tu Đình cười nhẹ, đáp lại.
- Vậy cũng được rồi, chúng ta đi thôi. – Mạc Lăng Tiêu nói, rồi ra hiệu cho mọi người tiếp tục.
Cùng lúc đó, một bóng người đang đứng trước cửa khách điếm, đó chính là Kỳ Tẩn Nguyệt.
- Mời công tử. – Tiểu nhị đon đả mời.
- Tiểu nhị, ta muốn gặp người tóc trắng vừa vào đây. – Kỳ Tẩn Nguyệt lên tiếng, giọng khẩn thiết.
- Công tử chờ tiểu nhân một chút. – Tiểu nhị vội vàng bước đi.
Kỳ Tẩn Nguyệt, tình cờ nhìn thấy một mái tóc bạch kim tiến vào khách điếm này. Y không biết có phải là sự may mắn hay là do trời giúp, nhưng y quyết định phải gặp người này để cảm ơn và xin lỗi về thái độ của mình hôm đó. Dù không biết người đó là ai , nhưng hắn lại không một chút lễ nghi chào hỏi.
- Công tử, mời ngồi. – Kỳ Tẩn Nguyệt lên tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh khi thấy hắn đứng gần mình.
Yến Thù bình thản nhìn y, ánh mắt sắc bén không rời. Mái tóc của hắn gần như khiến y không thể không chú ý, hắn nhìn thẳng vào y mà chẳng có chút ngạc nhiên.
- Hoàng tử Nhị Thiên quốc lại đi chơi sao? – Yến Thù lên tiếng, đôi mắt hắn lóe lên tia lạnh lùng.
Kỳ Tẩn Nguyệt giật mình, mắt mở to.
- Ta đã cải trang kỹ rồi mà. – Y không ngừng cố giữ vững vẻ ngoài bình tĩnh.
- Tốt nhất là công tử nên hồi cung đi, ra ngoài mà không có cận vệ thì sẽ gặp nguy hiểm đấy. – Yến Thù nhẹ nhàng cảnh báo, giọng lạnh nhạt.
- Ta... chỉ muốn cảm ơn về chuyện hôm trước. – Kỳ Tẩn Nguyệt đáp, không thể không cảm thấy ngượng ngùng.
- Không cần thiết. – Yến Thù đứng dậy, cúi đầu nhìn Kỳ Tẩn Nguyệt với ánh mắt sắc bén.
Kỳ Tẩn Nguyệt vội đứng lên, mọi ánh mắt trong quán đều đổ dồn về hai người. Y không thể không nói tiếp:
- Khoan đã…
- Công tử còn có chuyện gì sao? – Yến Thù hỏi, giọng điệu lạnh lùng.
- Tên... tên công tử là gì? – Kỳ Tẩn Nguyệt hỏi, không hiểu sao y lại mất bình tĩnh đến thế, trong khi y thường rất tự tin.
- Nói chuyện ở đây không tiện, công tử theo ta. – Yến Thù nói, không mảy may do dự. Dù Kỳ Tẩn Nguyệt là hoàng tử , nhưng ánh mắt của Yến Thù có một thứ uy lực khó cưỡng, khiến y không thể từ chối mà chỉ có thể đi theo.
Bước vào căn phòng riêng, Kỳ Tẩn Nguyệt ngồi xuống ghế, cố gắng quan sát căn phòng một cách chăm chú, nhưng trong lòng lại rối bời, cố gắng không để lộ vẻ mất bình tĩnh trước mặt hắn.
- Đây không phải là căn phòng lần trước ta… – Yến Thù lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của y.
- Đúng vậy, đây là nơi ta ở trọ. Vậy hoàng tử muốn biết gì? – Yến Thù nhìn thẳng vào Kỳ Tẩn Nguyệt, đôi mắt sâu thẳm như không để lộ cảm xúc gì.
- Ngươi là ai? – Kỳ Tẩn Nguyệt hỏi thẳng, không chút sợ hãi.
Yến Thù nhìn y một hồi lâu, thấy sự tò mò lấp lánh trong mắt y, một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua môi.
- Yến Thù, đại tướng quân Ma giới. Hoàng tử còn muốn biết gì nữa? – Yến Thù trả lời một cách ngắn gọn.
- Ma giới... đại tướng quân? – Kỳ Tẩn Nguyệt bật người, không thể nào tin được rằng người trước mặt chính là đại tướng quân của Ma giới.
- Ma giới… chẳng phải đó là một nơi rất rất… – Kỳ Tẩn Nguyệt không thể hoàn thành câu hỏi, nhưng Yến Thù đã nhanh chóng cắt ngang.
- Rất đẹp. – Yến Thù nói ngắn gọn, đôi mắt lóe lên ánh sáng khó đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/hong-hoang-chien-tam/chuong-4.html.]
Kỳ Tẩn Nguyệt ngạc nhiên mở to mắt, y đã nghe qua rất nhiều truyền thuyết kinh hoàng về Ma giới, không thể nào tin rằng nó lại được miêu tả như vậy.
- Con người chưa bao giờ được đặt chân tới Ma giới thực thụ. Chỉ những cao thủ đạt đến cảnh giới tiên hoặc ma pháp mới có thể bước vào. – Yến Thù giải thích.
- Vậy thì tướng quân đến đây vì báu vật Thần Long? – Kỳ Tẩn Nguyệt hỏi, đôi mắt không rời khỏi Yến Thù.
- Cũng có thể nói như vậy. – Yến Thù trả lời một cách bình thản.
- Vậy thì với ma pháp của tướng quân, việc đó đâu có khó gì? – Kỳ Tẩn Nguyệt nói.
- Nếu Ma giới muốn chiếm đoạt, thì chỉ lo nhân gian của ngươi sẽ bị diệt vong. Long thần đã đặt giao ước Tiên-Ma không được xâm phạm. Vì chuyện này liên quan đến tam giới nên chỉ có con người các ngươi mới có thể tìm ra nó. – Yến Thù tiếp tục, đôi mắt đầy vẻ thờ ơ.
- Vậy, ngài chỉ ở ngoài quan sát thôi sao? – Kỳ Tẩn Nguyệt hỏi.
- Cho như vậy cũng được. – Yến Thù đáp, mắt nhìn về phía cửa sổ.
Kỳ Tẩn Nguyệt cảm thấy có chút băn khoăn, không hiểu hắn biết được bao nhiêu. Nhưng thái độ của hắn vẫn luôn thờ ơ, khiến y không thể đoán ra được điều gì.
- Vậy, hoàng tử đã có lời giải đáp về ta rồi. Giờ ta muốn nghe hoàng tử nói. – Yến Thù lên tiếng, giọng có chút lạnh lùng.
- Về việc gì? – Kỳ Tẩn Nguyệt hỏi lại.
- Không phải hoàng tử định đi đâu sao? Việc lần trước còn chưa tìm ra kẻ chủ mưu mà hoàng tử lại liều lĩnh ra ngoài. – Yến Thù nhìn y với ánh mắt sắc bén.
Kỳ Tẩn Nguyệt cảm thấy mình không thể giữ lại được nữa, cuối cùng cũng nói ra lời mà y vẫn giấu trong lòng từ lâu.
- Ngươi... ngươi có thể bảo vệ cho ta không? – Kỳ Tẩn Nguyệt buột miệng.
Yến Thù nhìn y một hồi lâu, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại có chút gì đó thấu hiểu.
- Lý do? – Yến Thù hỏi.
- Ta không tin được ai nữa. – Kỳ Tẩn Nguyệt trầm giọng.
- Với một điều kiện. – Yến Thù nhìn y chăm chú.
Kỳ Tẩn Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt có chút dò xét.
- Ta sẽ nói cho hoàng tử biết sau. Nếu hoàng tử đồng ý, ta sẽ đảm bảo an toàn cho hoàng tử . – Yến Thù nói.
Kỳ Tẩn Nguyệt gật đầu, quyết định đã được đưa ra.
- Nhưng đừng bảo ta đưa báu vật cho ngươi. – Kỳ Tẩn Nguyệt nói.
- Không phải chuyện đó. Ta đã nói không phải thứ đó ta quan tâm. – Yến Thù đáp.
- Vậy thì... – Kỳ Tẩn Nguyệt hỏi.
- Hoàng tử ... – Yến Thù ngừng lại.
- Tên ta là Kỳ Tẩn Nguyệt. – Kỳ Tẩn Nguyệt nói, giọng bình tĩnh.
- Kỳ Tẩn Nguyệt công tử cứ đi trước, ta đảm bảo huynh sẽ an toàn. – Yến Thù ra hiệu cho y đi.
Kỳ Tẩn Nguyệt đứng lên, cảm thấy một chút yên tâm khi nghe những lời đó. Nhưng y vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, lẩm bẩm trong đầu: "Không phải là đi cùng sao?" Dù vậy, y vẫn đi. Khi y rời đi, trong phòng xuất hiện thêm một bóng người cao lớn, Yến Thù thản nhiên ra lệnh:
- Tiêu Lâm, hãy đi theo và đảm bảo an toàn cho vị công tử đó.
- Đại nhân định ra điều kiện gì vậy? – Tiêu Lâm hỏi.
- Ngươi có quyền hỏi vậy sao? – Yến Thù liếc nhìn, giọng lạnh như dao.
Tiêu Lâm vội vâng dạ rồi nhanh chóng đi theo Kỳ Tẩn Nguyệt.
Tại vùng Đảo Chết, nơi ba người đứng, không khí mù mịt, đậm đặc hơi độc lan tỏa. Khói độc mù mịt bốc lên, che phủ cả không gian rộng lớn, khiến cả ba phải quấn chặt khăn chống độc quanh mặt. Những ngày qua, khí độc của hòn đảo đã yếu đi đôi chút, nhưng ngay cả khi đã có hai ngày lên đảo, mọi nỗ lực thu thập thông tin đều trở nên vô nghĩa. Tuy nhiên, trước khi rời đi, họ không thể bỏ qua một bí mật hắc ám vẫn ẩn giấu tại đây, và lý do cho sự xuất hiện của những con người lạ mặt. Để hiểu rõ, họ cần phải lắng nghe câu chuyện về Hỏa Ngục.
Tien
Tương truyền rằng, trong cõi âm u của địa ngục, nơi sâu thẳm nhất, có một ngọn lửa cháy rực rỡ không bao giờ tắt. Ngọn lửa ấy không chỉ là ngọn lửa bình thường, mà là Hỏa Ngục – ngọn lửa vĩnh viễn dùng để trừng trị những linh hồn xấu xa nhất của tam giới. Những kẻ đã phạm phải tội ác tày trời, không còn hy vọng siêu sinh. Chính ngọn lửa này, được Long Thần sử dụng để trừng phạt Hắc Long, ma vương dòng dõi yêu ma. Hắn, một con quái vật mang trong mình mộng muốn thống trị tam giới, đã gây ra không ít tai ương cho tiên giới. Để tiêu diệt Hắc Long, Long Thần đã dùng Hỏa Ngục đè lên hắn, thiêu đốt cả cơ thể lẫn linh hồn, biến hắn thành một đống tro tàn, ngăn chặn sự tái sinh của kẻ xấu xa này. Đảo Chết chính là chứng tích của trận chiến bi hùng năm đó…
Dù vậy, có một dị bản khác của câu chuyện này. Theo đó, nơi đây không chỉ là chiến trường của trận chiến mà còn là nơi xác của Hắc Long đã bị chìm xuống sâu trong lòng đất. Ma pháp của hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, tạo thành một làn sương mù mờ ảo và chất độc khủng khiếp lan tỏa khắp đảo. Hỏa Ngục, ngọn lửa đã cháy âm thầm suốt ngàn năm qua, chính là di sản còn sót lại từ trận chiến đó. Cũng từ đó, bao cuộc tranh giành đã bắt đầu diễn ra.
- Mạc Lăng Tiêu, có vẻ như chúng ta phải thay đổi cách tiếp cận. - Phó Kỳ Duật lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào khoảng không mờ ảo phía trước.
- Đúng vậy, nhưng phải làm sao mới tìm ra được con đường? - Mạc Lăng Tiêu đáp, giọng hơi trầm xuống.
- Trong truyền thuyết không có gì đáng chú ý sao? - Lâm Tu Đình hỏi, ánh mắt không rời khỏi mặt biển mù mịt.
- Chỉ có một câu: “Nơi cái c.h.ế.t của Hắc Long gọi đến, hãy lấy ánh sáng mặt trời để soi sáng con đường đã trải rộng, dẫn tới cái c.h.ế.t trong hư vô, kẻ nhìn thấy Hỏa Ngục sẽ vĩnh viễn tiêu tan”. - Mạc Lăng Tiêu đáp.
- Nếu đây thật là nơi cái c.h.ế.t của Hắc Long gọi đến, vậy làm sao để có thể thu được ánh sáng mặt trời? - Phó Kỳ Duật trầm ngâm.
- Liệu đó có phải là phép thuật nào đó? - Mạc Lăng Tiêu tiếp tục, giọng có phần nghiêm túc hơn.
- Chắc hẳn không phải chỉ có phép thuật. Thần Long đã từng nhắc rằng: “Người không cần quá mạnh mẽ, nhưng phải không có dã tâm,”- Mạc Lăng Tiêu khẽ nhíu mày.
- Nhưng giao ước từ ngàn năm trước liệu có thay đổi gì không? Không có dã tâm, vậy làm sao để có thể đạt được báu vật? - Phó Kỳ Duật lại hỏi, đôi mắt hẹp lại.
Một tiếng nói vang lên từ phía xa, làm cả ba người giật mình:
- Thiếu gia, Phó công tử, có người đến.”
Một chiếc thuyền từ xa tiến lại gần bãi đá. Ba người lập tức tìm chỗ nấp, quan sát. Một chàng trai tóc nâu, đôi xanh trong veo, che khăn chống độc, bước xuống thuyền. Đi theo y là một người đàn ông to lớn, khuôn mặt dữ tợn, điều kỳ lạ là hắn không đeo khăn chống độc. Tay chàng trai cầm một chiếc kính lúp kỳ lạ, nhưng chưa kịp hành động, một vụ đụng độ đã xảy ra. Lâm Tiêu, ma giới, nhờ quỷ khí nên không bị ảnh hưởng bởi chất độc, và lập tức phát hiện ra ba người.
Ầm! Viên đá che chắn vị trí của ba người chỉ còn lại mấy mảnh vụn. Cả ba vội vàng thi triển nội công để thủ thế, nhưng Lâm Tiêu dường như dừng lại, nhận ra không có sát khí từ phía họ.
- Các ngươi là ai? Nam tử lên tiếng.
- Tại hạ Mạc Lăng Tiêu, khách giang hồ, cùng hai vị bằng hữu ngang qua đây, chỉ muốn tìm hiểu mà không có ý gì khác,- Mạc Lăng Tiêu trả lời.
- Tại sao các ngươi lại ẩn nấp khi chúng ta đến? Nam nhân lạnh lùng hỏi lại.
- Công tử hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ là không biết người mới đến là thiện hay ác, vì vậy chỉ muốn quan sát trước thôi, - Mạc Lăng Tiêu giải thích.
- Vậy sao? Các ngươi không phải là cũng đến đây để tìm báu vật sao? – Nam tử hỏi lại, giọng hơi châm chọc.
- Công tử quả thật tinh mắt, chỉ là chúng ta chỉ tò mò mà thôi. - Mạc Lăng Tiêu đáp.
- Hay là công tử cũng đến để tìm kiếm thứ gì đó? - Phó Kỳ Duật lên tiếng, giọng mỉa mai.
- Đi thôi, Lâm Tiêu. - Nam tử nói, hừ một tiếng.
Phó Kỳ Duật định nói gì đó nhưng Mạc Lăng Tiêu ra hiệu im lặng, họ rõ ràng đã biết những bí mật của nơi này, nhưng thay vì tỏ ra quan tâm, họ sẽ tìm hiểu thêm từ nơi khác. Nhìn vào vật trong tay chàng trai, Mạc Lăng Tiêu và Phó Kỳ Duật chợt nhận ra một điều quan trọng.
- Công tử đó không tầm thường. - Mạc Lăng Tiêu khẽ nói.
Lúc này, Mạc Lăng Tiêu nhìn quanh như đang tìm kiếm một cái gì đó. Khi chất độc bắt đầu lan tỏa, cả ba vội thi triển phép thuật phi thiên kiếm, rời khỏi Đảo Chết. Không ai biết rằng đó là lần cuối cùng họ đặt chân lên nơi đây.
Đêm đó, dân làng và cả người dân ở Vu Thủy Trấn đều bị một tiếng nổ kinh hoàng đánh thức. Một cột sáng bùng lên từ Đảo Chết, vươn cao tận mây xanh, kéo theo một tiếng nổ như sấm sét. Rồi sau đó, tất cả chìm vào bóng tối, và một làn khói độc mù mịt bao phủ. Nhà vua Linh Xuân quốc đã phải cử các pháp sư ra trị độc, nhưng bất ngờ thay, Đảo Chết đã hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại. Người ta đồn đại rằng Hắc Long sống lại, hoặc là thủy thần nổi giận, nhưng rốt cuộc, ai là kẻ đã gây ra sự biến mất kỳ lạ ấy? Câu hỏi này không ai có thể trả lời, chỉ biết rằng người đó rất mạnh mẽ.
Nhóm Mạc Lăng Tiêu, Phó Kỳ Duật và Lâm Tu Đình đành rời đi với hi vọng tìm ra câu trả lời ở chặng tiếp theo, Mãnh Sa Địa.