Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ấy cậu nhỏ tiếng thôi!” Bạch Quả vội vàng kéo tay áo cậu: “Cậu nghĩ đi đâu vậy? Nghe tôi nói này...” Sau đó liền kể ngắn gọn lại chuyện về người đàn ông đeo kính râm và tờ khăn giấy ướt.
“Ra là vậy.” Hạng Diễn Chi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “May quá, không phải chuyện gì lớn.”
“Sao lại không phải chuyện lớn chứ!” Bạch Quả lầm bầm phản bác: “Đều chảy nước dãi rồi, xấu c.h.ế.t đi được.”
Có thể nói là rất chú trọng việc quản lý hình tượng!
Hạng Diễn Chi vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Anh yên tâm, cứ giao cho tôi. Tôi vẫn nhớ mật khẩu thư mục chứa thông tin nội bộ, nếu có ai đăng ảnh anh ngủ, tôi sẽ tung một tin sốt dẻo để chuyển hướng sự chú ý.”
Bạch Quả rưng rưng nước mắt gật đầu.
Đồng chí tốt! Cậy vào cậu đấy!
“Anh Bạch Quả?”
Bạch Quả nhìn về phía giọng nói, thấy một người đang thò nửa người ra từ ghế phụ của một chiếc xe bảo mẫu màu đen, vẫy tay về phía anh: “Chúng tôi là tổ chương trình của "Khai Thác Vô Nhân Đảo", mời anh lên xe, tôi sẽ đưa anh đến phòng họp.”
Sau khi xác nhận với đạo diễn là đúng người đến đón mình, Bạch Quả liền kéo hành lý lên xe. Quãng đường từ sân bay đến phòng họp gần hai tiếng đồng hồ, Bạch Quả trò chuyện với người ngồi ghế phụ vài câu rồi lại chìm vào giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hom-nay-tieu-cau-tu-vao-gioi-giai-tri-de-an-dua/42.html.]
Đến khi vất vả lắm mới tới nơi, anh mới phát hiện ra đây là khách sạn lớn duy nhất ở Quan Dương Trấn, còn cái gọi là phòng họp thực chất chỉ là phòng tiệc được cải tạo lại.
“Mời anh ngồi, tổng đạo diễn sẽ đến ngay.” Người ngồi ghế phụ nói xong liền rời đi.
Lúc này trong phòng họp không có một ai, Bạch Quả ngồi chán chường một lúc rồi đứng dậy, quan sát kỹ căn phòng này.
Anh và em trai Bạch Thuật được bà nội nuôi lớn, từ nhỏ đã sống ở Quan Dương Trấn, còn đây là khách sạn duy nhất trong trấn có thể tổ chức tiệc, rất được ưa chuộng cho các buổi tiệc cưới hỏi, anh cũng đã đến đây rất nhiều lần. Nhưng không biết là vì lâu ngày không đến, khách sạn đã được tân trang lại, hay vì tổ chương trình đã cố tình sắp xếp lại bối cảnh, cả căn phòng nhỏ đi rất nhiều, xung quanh toàn là tường trắng, đừng nói là trang trí, đến cả cửa sổ cũng không có.
Bạch Quả luôn cảm thấy có gì đó sai sai, vừa định đưa tay đẩy bức tường trắng thì nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, quay đầu lại nhìn, không khỏi khựng lại.
Hô!
Người đầu tiên đến đã là một quả b.o.m tấn!
Người bước vào là một người phụ nữ cao ráo đeo kính râm gọng vàng to bản, mái tóc xoăn sóng lớn cùng đôi giày cao gót lênh khênh tạo nên khí chất ngút trời. Cô ta vào phòng cũng không ngồi xuống ngay mà quét mắt nhìn xung quanh, thấy chỉ có mỗi Bạch Quả, giọng điệu có chút bất mãn: “Chỉ có mỗi cậu đến thôi sao?”
Bạch Quả mỉm cười tiến lên bắt tay: “Chị Thu Ninh phải không ạ? Em là Bạch Quả, chị cứ gọi em là Tiểu Quả cho tiện.”
Khương Thu Ninh cúi đầu liếc nhìn, không bắt tay, chỉ hừ lạnh một tiếng, lại hỏi lại một lần nữa: “Chỉ có mỗi cậu thôi à?”