Hoa Tàn Lại Nở - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-11 04:24:21
Lượt xem: 41
Chương 1: Cái Chết Trong Tuyết
Những bông tuyết lớn, nặng trĩu như những lời buộc tội, trút xuống lãnh cung. Thẩm Yên run rẩy, thân thể đơn bạc của nàng dường như tan biến trong cái lạnh thấu xương. Xiềng xích nặng nề trói chặt hai tay, cứa vào da thịt rớm máu, nhưng nỗi đau thể xác chẳng thấm vào đâu so với sự phản bội đang gặm nhấm trái tim nàng.
“Tại sao?” Giọng Thẩm Yên khàn đặc, lạc lõng giữa tiếng gió rít và tiếng tuyết rơi. “Tại sao lại là ta?”
Trước mặt nàng, Thẩm Uyển, muội muội ruột thịt, đứng đó, khoác trên mình chiếc áo choàng lông cáo trắng muốt, nổi bật trên nền tuyết xám xịt. Nụ cười trên môi ả ta sắc lạnh như lưỡi dao.
“Tại sao ư?” Thẩm Uyển nhếch mép, giọng điệu đầy chế giễu. “Tỷ tỷ ngốc nghếch của ta, đến giờ phút này mà vẫn còn hỏi tại sao sao? Vì tỷ quá ngu ngốc, quá tin người. Vì tỷ cản đường ta.”
Thẩm Yên cố gắng gượng đứng, ánh mắt đong đầy sự phẫn uất và đau khổ. “Ta chưa từng tranh giành với muội. Ta luôn nhường nhịn muội mọi thứ. Đến cả vị trí Thừa Tướng phu nhân, ta cũng…”
“Đúng vậy, tỷ luôn nhường nhịn ta.” Thẩm Uyển ngắt lời, giọng điệu càng thêm đắc ý. “Nhưng chỉ như vậy thôi là chưa đủ. Ta muốn tất cả! Ta muốn vinh hoa phú quý, quyền lực tối thượng. Mà tỷ, chính là hòn đá ngáng đường ta. Ai bảo tỷ lại được gả cho Thừa Tướng chứ?”
Thẩm Yên im lặng, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Nàng nhìn sâu vào đôi mắt của muội muội, cố gắng tìm kiếm dù chỉ một chút lòng trắc ẩn, nhưng chỉ thấy sự tàn nhẫn và tham lam vô đáy.
“Còn hắn…” Thẩm Uyển liếc nhìn phía sau, nơi bóng dáng cao lớn của Thừa Tướng – Trương Hàn – đứng trầm mặc trong bóng tối. “Chàng ấy yêu ta. Tỷ nghĩ một người đàn ông như Trương Hàn, liệu có thể chịu đựng một người vợ vừa ngu ngốc vừa vô vị như tỷ sao?”
Trương Hàn bước lên phía trước, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như băng. Hắn nhìn Thẩm Yên, ánh mắt không chút d.a.o động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-tan-lai-no/1.html.]
“Thẩm Yên, ta chưa từng yêu nàng.” Giọng hắn trầm thấp, nhưng lại như những nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim nàng. “Cuộc hôn nhân này chỉ là một sự sắp đặt. Nàng, từ đầu đến cuối, chỉ là quân cờ trong tay ta.”
Thẩm Yên bật cười, tiếng cười chua xót và đầy tuyệt vọng. Nàng đã trao cho hắn cả trái tim, cả cuộc đời, vậy mà đổi lại chỉ là sự lừa dối và phản bội.
“Phản quốc… Các ngươi gán cho ta tội phản quốc…” Thẩm Yên cố gắng giữ vững giọng nói, nhưng nó vẫn run rẩy vì lạnh và vì đau. “Ta có tội gì? Ta chỉ là một người vợ, một người con gái…”
“Tội của nàng là đã sinh ra trên đời này!” Thẩm Uyển hét lên, sự kiên nhẫn của ả ta đã cạn kiệt. “Đưa ả xuống địa ngục đi!”
Lính canh tiến lên, thô bạo lôi Thẩm Yên xuống nền tuyết lạnh giá. Nàng cố gắng vùng vẫy, nhưng sức lực đã cạn kiệt.
“Trương Hàn! Thẩm Uyển!” Thẩm Yên gào lên, tiếng kêu xé tan màn đêm tĩnh lặng. “Ta nguyền rủa các ngươi! Nếu có kiếp sau, ta sẽ khiến các ngươi trả giá bằng máu! Ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết!”
Tiếng nguyền rủa của Thẩm Yên vang vọng trong không gian, rồi dần chìm vào tiếng gió rít và tiếng tuyết rơi. Lính canh nhẫn tâm bỏ mặc nàng trên nền tuyết, mặc cho cái lạnh dần dần xâm chiếm cơ thể.
Hơi thở của Thẩm Yên yếu dần. Mắt nàng nhắm nghiền, những hình ảnh về quá khứ tươi đẹp hiện lên trong tâm trí. Nàng nhớ về mẫu thân hiền từ, về những ngày tháng vô tư lự. Nàng nhớ về Trương Hàn, về những lời thề non hẹn biển. Tất cả, giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ ký ức đau đớn.
“Kiếp sau…” Thẩm Yên thì thầm, giọng nói đã gần như không thể nghe thấy. “Ta nhất định… sẽ báo thù…”
Rồi, tất cả chìm vào bóng tối. Thẩm Yên trút hơi thở cuối cùng giữa trời tuyết trắng xóa. Nàng chết, với một lời nguyền rủa khắc sâu trong tim, một lời nguyền sẽ ám ảnh kẻ thù của nàng đến tận cùng địa ngục.