Mẹ ta đưa ta về nhà, ta cứ tưởng bà sẽ đánh ta. Nhưng bà không làm vậy.
Bà lấy tiền rời khỏi nhà, khi trở về đã cầm theo bốn miếng bánh bò trắng.
Mẹ gõ nhẹ vào đầu ta, nói: "Đại Ni, mẹ tin con không ăn cắp bánh đường. Nhưng sau này con không được nhặt đồ của Hổ Tử ăn nữa, hắn bẩn như con cá chạch vậy, con không thấy ghê sao!"
Ta ngốc nghếch hỏi một câu: "Vậy người sạch sẽ vứt đồ, con có thể ăn không ạ?"
Mẹ ta nhất thời không nói nên lời, thúc giục ta: "Cũng không được, không được ăn nước bọt của người khác! Con mau ăn bánh đường trắng đi!"
Nhưng ta không ăn, bởi vì ta quá xấu hổ, khóc đến đầu óc quay cuồng, hận bản thân mình tham ăn. Ta biết những chiếc bánh đường trắng này rất đắt, để mua được chúng, nhà ta phải ăn cháo loãng cả mấy ngày.
Cha ta trở về, biết chuyện thì chỉ cười.
"Đại Ni à, con thật sự không muốn ăn bánh đường trắng thơm thơm, mềm mềm, ngọt ngọt sao?"
Ông cầm một miếng lên, nói: "Vậy cha ăn đây."
Ta vội giơ tay lên: "Cha, Đại Ni muốn ăn!"
Cả nhà ba người chúng ta ngồi sát vào nhau, chậm rãi chia nhau ăn bốn miếng bánh đường trắng ngọt ngào.
Mẹ ta nói, khi người ta làm điều xấu, luôn nói là do thế đạo ép buộc. Nghèo, đói, bệnh tật có thể khiến người ta không còn là người, mà biến chất thành ma quỷ. Có người nói người nghèo nên đi ăn trộm, đi cướp giật, vứt bỏ đạo đức để mà tranh giành.
Nhưng mẹ ta nói điều đó là sai trái.
Bà ôm lấy bờ vai ta, nhẹ nhàng nói: "Đại Ni à, dù có khổ sở đến đâu, có những việc không được làm thì không được phép làm. Nghèo không phải là tội của chúng ta, đầu óc không minh mẫn, không phân biệt được đúng sai, đó mới là tội."
Sau này, ở trong lòng ta, chữ "ăn cắp" quá mức nặng nề, nặng như bốn miếng bánh đường trắng vậy.
Ta nhớ lại chuyện bánh đường trắng, không kìm được mà rơi nước mắt.
Ngọc Dung dịu dàng hỏi: "Di nương khóc gì vậy?"
Ta lau nước mắt ,nghẹn ngào nói: "Ta ăn trộm thức ăn thừa của nhà Hương thân, không phải là người tốt. Nếu nhà họ Thẩm muốn đuổi ta đi, ta cũng cam tâm. Chỉ cầu xin các người đừng nói với cha mẹ ta, rằng ta ăn trộm thức ăn thừa của người ta."
Cha mẹ ta biết thì sẽ đau lòng. Em trai em gái biết, càng không muốn ăn thêm một miếng cơm. Chúng luôn nói: "Chúng con còn nhỏ, ăn ít thôi mà. Tỷ tỷ lớn như vậy, ăn nhiều một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-no-trang-vua-tron/3.html.]
Ngọc Dung cầm khăn tay giúp ta lau nước mắt, dịu dàng nói: "Chi bằng di nương cứ ăn lại bữa cơm trưa đi, hôm nay có chè trôi nước, chân giò hầm, còn có món thịt viên tứ hỷ mà di nương thích nhất."
Ta vốn không muốn ăn, dù sao thì ta cũng phải đi rồi, không thể chiếm hời của người ta được. Ngọc Dung nói những thứ này đều là muốn ta ăn, nếu ta không ăn cũng chỉ có thể đổ đi."
Ta vội nói: "Muốn đổ cũng đổ vào miệng ta!"
04.
Ăn no bụng rồi, ta không đi được. Ngọc Dung bấm ngón tay tính toán, nếu ta cứ thế mà đi. Không chỉ phải trả lại một trăm lượng kia, mà còn phải trả cho Thẩm gia hai mươi lượng tiền cơm!
Vẫn là ở lại sinh cho Thẩm đại gia một đứa con thì lời hơn, món nợ này ta biết tính.
Ngọc Dung dẫn ta đi tắm nước nóng ấm áp, lại thay cho ta một thân xiêm y mới.
Nàng dặn dò: "Ngài ngàn vạn lần đừng nhắc tới chuyện ngài từng ăn đồ ăn của chó trước mặt Đại gia."
Mắt ta rưng rưng, nhìn Ngọc Dung bằng ánh mắt cảm kích. Ta hiểu, chuyện này không đoan trang, không thể để Thẩm đại gia biết. Nếu không người ta mới không cần một kẻ trộm làm thiếp.
Đến đêm, Ngọc Dung nắm tay ta, đi tới một cái viện yên tĩnh.
Nàng cẩn thận nói: "Ngài đi qua hoa viên rẽ trái, cánh cửa đầu tiên bên tay phải chính là phòng của Đại gia. Ban đêm ngài ấy không thích đốt đèn, ngài cứ việc cởi quần áo rồi nhào lên giường thôi."
Ngọc Dung thấy ta ngơ ngác, lại nói thêm rất nhiều. Nào là cho dù Đại gia đẩy ra, ta cũng phải kiên trì bằng được. Còn nói gì mà ta sinh ra trắng trẻo thơm mềm như vậy, nam nhân sao nỡ từ chối.
Ài, tóm lại nàng nói rất nhiều, ta lại không nhớ được bao nhiêu. Chỉ mơ hồ nhớ được, Ngọc Dung bảo ta mặt dày lên, đừng sợ bị từ chối. Ta đương nhiên không sợ xấu hổ, đó chính là một trăm lượng bạc.
Ta quấn chặt áo choàng, bước vào trong vườn. Vừa bước vào, ngửi thấy hương hoa đầy vườn, ta liền có chút mơ màng.
À, Ngọc Dung nói rẽ phải, phòng đầu tiên bên tay trái. Trong phòng quả nhiên không đốt đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo hắt vào. Ta nhào về phía giường, quả nhiên Đại gia muốn đẩy ta ra. Ta nào có thể để cho số bạc trắng này chạy mất chứ.
Ta đè hắn xuống giường, lột quần áo hắn ra. Ban đầu Đại gia giãy giụa dữ dội, còn muốn gọi người. Trong lòng ta nóng nảy, liền dùng yếm bịt miệng hắn, lại dùng dây lưng trói hắn lại. Đại gia thở dốc dữ dội, trên người toả ra hơi nóng hầm hập.
Ban ngày tắm rửa, Ngọc Dung đã dạy ta rất nhiều. Ta mơ hồ nhớ được, nàng nói gì mà hôn với cắn. Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ bắt ta cắn Đại gia sao, như vậy là không cung kính. Vậy chỉ có thể là Đại gia hôn ta, cắn ta thôi.
Ta hạ quyết tâm, mặc kệ có đau đến đâu cũng phải nhịn. Đại gia tựa vào đầu giường, mành rèm che khuất phần lớn ánh sáng, ta không nhìn rõ được vẻ mặt hắn. Ta ghé lại gần, kéo đầu hắn vào trong chăn.
Sau đó, nóng thật đấy.