HOA NỞ TRĂNG VỪA TRÒN - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-24 01:57:34
Lượt xem: 386
Chủ mẫu Thẩm gia không thể sinh con, muốn mua về một lương thiếp sinh con nối dõi cho Thẩm gia.
Mỗi tháng, lương thiếp được trả hai lượng bạc, còn có thể được ăn cơm trắng với thịt kho tàu.
Sau khi nghe được tin tức ấy, ta lập tức hỏi mẹ dẫn ta vào trong thành đi báo danh.
Mẹ tát bộp một cái lên đầu ta, cả giận nói: “Lão nương sinh ra ba đứa con, ngươi là đứa ngốc nhất.”
01.
Ta một mực muốn vào trong thành làm thiếp, muốn được ăn sung mặc sướng, không phải lặp lại cảnh đói bụng quanh năm.
Mẹ thoáng nhìn cha nằm ở trên giường, thở dài một hơi.
Đêm đến, đợi đệ đệ muội muội đều đã say ngủ, mẹ lặng lẽ kéo ta vào nhà bếp. Bà nấu một nồi cơm gạo lức đặc quánh, bên trong độn cả khoai lang ngọt. Nhưng thế này cũng chưa hết đâu!
Thế mà mẹ còn dùng mỡ lợn để xào cho ta một đĩa rau đậu mầm. Còn lấy ra hai quả trứng gà cuối cùng trong tủ, nấu cho ta một bát trứng nước đường đầy ắp.
Hương thơm đong đầy trong căn bếp nhỏ khiến bụng ta sôi lên ùng ục. Đến khi nhìn thấy mẹ chiến miếng thịt cuối cùng cho ta, cơn đói bụng gần như tan biến.
Ta oà khóc thành tiếng, vừa lau nước mắt vừa nói: “Mẹ ơi, mẹ nói đi, rốt cuộc là con bị bệnh na y gì.”
Ở trong nhà, chỉ có người bệnh mới được ăn trứng gà nấu nước đường thôi. Hôm nay mẹ lại cho ta ăn khoai lang độn cơm, dùng mỡ lợn xào rau, lại còn dồn hết thịt cho ta nữa. Đây rõ ràng là bữa cơm tiễn biệt còn gì!
Người xưa thường nói ăn no rồi mới đi được đường xa, là mẹ đang muốn tiễn ta xuống âm tào địa phủ đây mà!
Mẹ ta lấy chiếc đũa gõ vào tay ta, cả giận: “Gào cái gì mà gào! Con không bị bệnh! Nếu để đệ đệ muội muội con nghe được, con chỉ còn nước l.i.ế.m bát thôi!”
Ta vừa nghe xong, tức thì không dám khóc, cầm đũa lên bắt đầu lùa cơm vào miệng.
Từ khi cha ta bị bệnh, số bạc trong nhà đều đã tiêu sạch. Đã rất lâu rồi chúng ta không được ăn một bữa cơm no. Ta vừa ăn vừa cố nén lại cơn thèm, đẩy bát về phía mẹ.
Ta nuốt nước miếng nói: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi.”
Ai ngờ ta vừa dứt lời, mẹ đã ôm chầm lấy ta bật khóc nức nở. Bà hung hăng tát vào miệng mình rồi vừa khóc vừa nói:
“Ta là súc sinh!”
Mẹ ôm ta khóc không ngừng.
Ngày thường mẹ là người mạnh mẽ nhất, cha bệnh đến mức nằm liệt một chỗ, bà vẫn căng răng gồng gánh mọi thứ trong nhà. Nhưng hiện tại dường như đã khóc đến muốn ngất đi rồi.
Đêm ấy, mẹ dỗ ta ngủ. Trên chiếc giường đất, cha ta nằm bên trái, tiếp theo đến đệ đệ và muội muội ta. Hai đứa nhóc này ngủ ngáy, nghiến răng, chóp chép miệng, ồn đến mức người khác ngủ không yên.
Cha bệnh tật suốt một năm qua, đệ đệ muội muội cũng gầy đi trông thấy. Muỗi vo ve không ngừng lượn lờ xung quanh bọn họ. Ta vung tay đập c.h.ế.t hai con muỗi mà lại chẳng thấy m.á.u đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-no-trang-vua-tron/1.html.]
Ôi chao, muỗi ở nhà ta còn chẳng hút được máu, có thể thấy một nhà năm người chúng ta đều đã đói đến mức nào rồi.
Mẹ ta cần mẫn chịu thương chịu khó, một mình cày cấy ba mẫu ruộng chu đáo. Bà còn gắng đi làm thuê, giặt đồ, gánh phân, miễn là có bạc, việc nặng nhọc dơ bẩn nào bà cũng đều chấp nhận.
Thế nhưng dù mà làm đến kiệt sức cũng không có cách nào nuôi sống chúng ta, cũng chẳng thể chữa khỏi bệnh cho cha. Ta lại nhớ đến lời khuyên của thím hàng xóm.
“Đại ni* mười bảy tuổi rồi, các ngươi luôn sợ gả con bé đến nhà người ta ăn không đủ no, không tùy tiện gả chồng cho con bé.”
“Nhưng hôm nay không làm được nghề thợ mộc nữa rồi, một nữ nhân như ngươi làm sao có thể nuôi sống cả gia đình này.”
“Đại ni trắng trẻo đầy đặn, nếu có thể được Thẩm gia lựa chọn làm lương thiếp, đối với ngươi cũng là chuyện đáng mừng mà.”
Thím ấy nói, nếu ta được lựa chọn, Thẩm gia sẽ đưa một trăm lượng sính lễ. Những một trăm lượng, trước đây lúc cha ta làm ăn khấm khá nhất, một tháng cũng chỉ kiếm được năm lượng.
Ta nằm trên giường bấm đầu ngón tay tính toán, xem rốt cuộc một trăm lượng nhiều đến mức nào. Nhưng mà mới đếm đến sáu mươi mà đầu óc đã trở nên mơ hồ rồi.
Thôi, không nghĩ đến nữa, dù sao thì một trăm lượng là rất nhiều bạc!
Mẹ ta lại không bị tác động bởi một trăm lượng. Bà cúi đầu nói: “Con bé này từ nhỏ đã ngốc nghếch, số một trăm cũng không đếm nổi. Để nó đến nhà quyền quý làm thiếp, vậy chẳng phải là đẩy con bé vào hố lửa hay sao.”
Thím thở dài, nói: “Ngươi đấy! Đúng là cứng đầu! Cũng không phải là để con bé làm thiếp cả đời. Chờ tới khi nàng sinh được con cho Thẩm gia là có thể nhận bạc rời khỏi phủ rồi. Đến lúc ấy có bạc trong tay, còn sợ không tái giá được hay sao?”
Ôi, chuyện này tốt đến như vậy à. Vừa được cấp bạc vừa được ăn thịt, mẹ ta lại không nghĩ ra.
Chẳng phải chỉ là sinh con thôi sao. Chuyện này có thể lớn đến mức nào được.
Ta lặng lẽ đứng dậy thu dọn đồ của mình vào trong tay nải, định lén đi vào trong thành.
Đệ đệ và muội muội đã say giấc. Ta quay đầu nhìn chúng.
Ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ rách nát, chiếu vào trong phòng. Ta thấy bụng đệ đệ lép kẹp. Thấy bàn chân gầy guộc của muội muội. Nhìn thấy trên đôi chân của mẹ đầy rẫy vết phồng rộp.
Trong lòng ta thầm nghĩ, nhất định phải thành công sinh con cho Thẩm gia!
Cha ta thấy ta bước ra cửa. Ông trở mình, ho khan dữ dội. Ta đi tới, lấy đi con d.a.o ông giấu dưới gối đầu. Cha nắm chặt lấy tay ta, mở mắt ra.
Ông bệnh nặng đến mức không nói được, nhưng sức lực đặt trên tay ta lại lớn vô cùng.
“Cha, con đi kiếm bạc cho gia đình. Để chữa bệnh cho người, để đệ đệ muội muội được ăn no, còn mua giày mới cho mẹ nữa.”
Nước mắt nóng hổi lăn xuống từ khóe mắt cha, nện trên mu bàn tay, nóng đến mức khiến trái tim ta đau nhói.
Ta gỡ tay ông ấy ra, xoay người rời khỏi nhà, đầu không ngoảnh lại.
(*) Đại ni: Có thể là một biệt danh hoặc tên thân mật dành cho con gái, đặc biệt ở miền Bắc Trung Quốc. Ví dụ như cách cha mẹ gọi con gái lớn trong nhà là "大妮", tức là "cô gái lớn" hay "chị cả".