Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 7

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:26:45
Lượt xem: 6

Bữa cơm tối đầu tiên sau khi hồi phủ được bày tại phòng Thẩm lão phu nhân.

Trong bữa ăn, Khương Thư không nói một lời, chỉ lặng lẽ dùng bữa.

Thẩm lão phu nhân thương yêu hai đứa cháu nội vô cùng, không ngừng dỗ dành, hận không thể tự tay đút cho từng đứa.

“Yến Hoan, nào, uống một bát sữa bò.”

“Yến Dương, ăn nhiều chút, cháu xem cháu gầy quá, tằng tổ mẫu đau lòng lắm.”

Khương Thư chẳng có khẩu vị, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi đặt đũa xuống, im lặng chờ mọi người dùng bữa xong để rời đi.

Nhưng trẻ con ăn cơm rất lâu, nàng phải đợi hồi lâu, kiên nhẫn gần như cạn sạch.

Bỗng—

“Xoảng!”

Bát canh nóng hắt thẳng lên tay nàng.

Yến Dương tinh nghịch đùa nghịch làm đổ bát canh, nước nóng tràn ra, thấm ướt cả ống tay áo nàng.

"Á!"

Khương Thư giật mình kêu khẽ, mu bàn tay bỏng rát, dù không phải nước sôi nhưng cơn đau vẫn khiến nàng không khỏi cau mày.

"Phu nhân!"

Chử Ngọc hốt hoảng chạy lại, vội dùng khăn ướt lau nước canh trên tay nàng, rồi quay sang bảo Đàn Ngọc:

"Mau mang nước lạnh đến!"

Sự việc xảy ra đột ngột khiến cả sảnh đường lặng ngắt trong giây lát. Sau khi trấn tĩnh lại, Thẩm mẫu lập tức dặn dò:

"Mau đi mời Phương nữ y!"

Phương nữ y là danh y hiếm có, được chính Khương Thư bỏ bạc mời về, chu cấp, an bài ở Hầu phủ để tiện chăm sóc bệnh tình cho lão phu nhân.

"Yến Dương, còn không mau xin lỗi mẫu thân ngươi!"

Trình Cẩm Sơ kéo Yến Dương đến trước mặt Khương Thư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/7.html.]

Đứa nhỏ năm tuổi bị dọa đến mức đứng ngây ra, không chịu mở miệng.

Trình Cẩm Sơ sốt ruột: "Yến Dương..."

"Thôi đi, đừng làm đứa nhỏ sợ."

Thẩm lão phu nhân hừ lạnh, giọng điệu chẳng mấy để tâm:

"Chỉ là bỏng tay thôi, bôi ít dược trị bỏng là xong."

Ánh mắt bà ta từ đầu đến cuối chỉ đặt trên đứa cháu nội, hoàn toàn không hề bận lòng đến thương thế của Khương Thư.

Khương Thư đang cúi đầu kiểm tra vết thương, nghe vậy liền ngẩng lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của lão phu nhân.

Mấy năm nay, Thẩm lão phu nhân bệnh tật triền miên, nàng không tiếc bỏ bạc mời nữ y giỏi nhất, lại tự mình sắc thuốc, hầu hạ ngày đêm.

Vậy mà, đến một câu quan tâm bà ta cũng chẳng buồn nói.

Quả nhiên, lương tâm của Hầu phủ này đã mục nát từ gốc rễ.

Cả người Khương Thư lạnh buốt, nàng không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.

Vừa đứng dậy, Phương nữ y đã vội vã đến nơi.

"Phu nhân, mau cho ta xem vết thương."

Giọng nàng ấy đầy sốt sắng, hiển nhiên so với bất kỳ ai trong căn phủ này, Phương nữ y càng để tâm đến nàng hơn.

Trong lòng Khương Thư thoáng ấm áp, nàng nhẹ giọng:

"Không nghiêm trọng lắm, cứ về Thính Trúc Lâu rồi xem sau cũng được."

Phương nữ y gật đầu, ôm hòm thuốc, chuẩn bị theo nàng rời đi.

"Đợi đã!"

Phiêu Vũ Miên Miên

Thẩm lão phu nhân đột nhiên lên tiếng.

"Nếu không nghiêm trọng, vậy để Phương nữ y xem cho hai đứa nhỏ trước đi. Vừa rồi bọn chúng bị dọa sợ hãi thế kia."

Khương Thư lạnh nhạt nhìn bà ta, chẳng buồn đáp lời.

Hai đứa trẻ quả thực có chút hoảng sợ, nhưng còn lâu mới đến mức phải mời nữ y xem mạch. Rõ ràng, Thẩm lão phu nhân không hề đặt nàng vào mắt.

Loading...