Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 5
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:24:57
Lượt xem: 5
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho ba mẹ con Trình Cẩm Sơ ở Lâm Vân Viện, Thẩm Trường Trạch mới vào cung yết kiến thánh thượng.
Không ngoài dự liệu, hoàng đế vô cùng hài lòng về hắn, chẳng những phong làm Trung Võ Tướng Quân, mà còn ban thưởng ngàn lượng hoàng kim, trăm mẫu ruộng tốt, châu báu ngọc ngà đầy mười rương.
"Ái khanh trấn thủ biên cương sáu năm, cực khổ bấy lâu, ngoại trừ những thứ này, còn có nguyện vọng gì, cứ nói."
Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên ngự tọa, giọng điệu ôn hòa mà mang theo vài phần ưu ái.
Thẩm Trường Trạch hơi sững người, sau một thoáng suy nghĩ liền đáp: "Thần quả thực có một thỉnh cầu, mong bệ hạ ban ân điển."
"Ồ? Cứ nói."
Hoàng đế nheo mắt, thoáng có chút hứng thú.
Thẩm Trường Trạch liền thành thật trình bày rõ sự tình.
Hoàng đế nghe xong, khẽ thở dài, đưa tay vỗ nhẹ long ỷ:
"Trình tướng quân vì nước hy sinh, trẫm vô cùng đau xót. Được, chuẩn!"
Khi mang thánh chỉ hồi phủ, trong đầu Thẩm Trường Trạch bất giác hiện lên gương mặt nhỏ nhắn ấm ức của Khương Thư.
Thôi vậy, lần này đúng là hắn có lỗi với nàng.
Vừa vào cửa, hắn liền phân phó hạ nhân: "Đem một nửa vật thưởng của thánh thượng đưa đến Thính Trúc Lâu, giao cho phu nhân."
Thẩm mẫu nghe tin, lập tức sai người gọi hắn đến nói chuyện.
"Mẫu thân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/5.html.]
Vừa gặp mặt, Thẩm Trường Trạch đã thoáng lộ vẻ mệt mỏi.
Thẩm mẫu xót con, bảo hắn ngồi xuống, ra hiệu cho nha hoàn dâng trà, sau đó mới chậm rãi nói:
"Mẫu thân gọi con tới, là có đôi lời muốn dặn dò."
"Mẫu thân cứ nói."
"Chuyện con cầu thánh chỉ lập bình thê, ta không trách con, nhưng có một việc con nhất định phải nhớ kỹ—hãy trấn an Khương Thư cho thật tốt."
Bà ta dừng lại một chút, ánh mắt thêm phần sâu xa:
"Mấy năm nay, toàn bộ Hầu phủ đều dựa vào nàng ấy, về sau... cũng chỉ có thể dựa vào nàng ấy."
Lúc Khương Thư xuất giá, của hồi môn mang theo hơn trăm cửa hàng, đều là những cơ nghiệp béo bở nhất thượng kinh, tiền bạc dồi dào, sản nghiệp thịnh vượng. Nếu không có nàng, Hầu phủ làm sao được vẻ vang như hôm nay?
Thẩm Trường Trạch trầm mặc giây lát, cuối cùng chỉ thấp giọng đáp: "Nhi tử hiểu."
Phiêu Vũ Miên Miên
Nghĩ đến đường đường là nam nhi, lại phải dựa vào của hồi môn của thê tử để nuôi sống cả gia tộc, trong lòng hắn ít nhiều có chút xấu hổ.
Hai mẫu tử trò chuyện thêm đôi câu, rồi Thẩm mẫu mới để hắn về phòng nghỉ ngơi.
Lúc ngang qua Thính Trúc Lâu, Thẩm Trường Trạch vô thức dừng bước, đứng ngoài cổng viện, từ xa nhìn vào bên trong.
Trong sân, mấy rương gỗ to đặt chồng lên nhau, Chử Ngọc khẽ cúi đầu, dò hỏi:
"Phu nhân, những vật Hầu gia đưa tới, người định xử trí thế nào ạ?"
Khương Thư chẳng buồn nhìn lấy một cái, thản nhiên phân phó:
"Đem sổ sách và chìa khóa nhà kho gửi cùng mấy thứ này về Lâm Vân Viện, nói với Hầu gia—nếu đã lập bình thê, vậy từ nay cái nhà này cứ để Cẩm phu nhân quản lý."