Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 42
Cập nhật lúc: 2025-03-11 09:37:54
Lượt xem: 0
Tính tình cậu bé lại bướng bỉnh, bị tiên sinh răn dạy mấy câu liền cãi lại. Tiên sinh giận đến dựng râu trừng mắt, bắt cậu bé về nhà học thuộc "Quy tắc đệ tử".
Trình Cẩm Sơ nghe xong, thở phào một hơi. Hóa ra chỉ là chuyện nhỏ.
"Chuyện này cứ để ta giải quyết, đừng nói với Hầu gia."
Hiểu con không ai bằng mẹ, nàng ta biết Yến Dương bị ép ngồi một chỗ cả ngày nhất định sẽ khó chịu. Vì vậy, nàng không trách phạt, chỉ xoa đầu con trai, dịu dàng nói: "Ra ngoài chơi một lát đi, tối ăn cơm xong ta sẽ dạy con học thuộc."
Vừa nghe có thể chơi, Yến Dương lập tức vui vẻ, quẳng chuyện bị mắng ra sau đầu.
Buổi tối, khi Thẩm Trường Trạch bước vào Lãm Vân Viện, liền thấy hai hài tử đuổi bắt nhau trong sân, tiếng cười trong trẻo vang lên không dứt.
"Phụ thân!"
Hai đứa nhỏ nhìn thấy hắn, liền reo lên chạy tới.
Thẩm Trường Trạch cúi xuống, giang tay ôm cả hai đứa vào lòng.
Nghe tiếng động, Trình Cẩm Sơ từ trong phòng bước ra, bốn người nhìn nhau cười.
"Phu quân đã về rồi, rửa tay rồi ăn cơm đi."
Thẩm Trường Trạch gật đầu, ôm hai con tiến về phía Trình Cẩm Sơ.
Vào ngày mùng Một và Rằm hàng tháng, các chủ tử trong Hầu phủ đều đến Thọ Vĩnh Đường dùng bữa chung, tỏ lòng hiếu thảo với trưởng bối.
Sau bữa ăn, hạ nhân dâng trà.
Thẩm lão phu nhân ôm Yến Dương vào lòng, dịu dàng hỏi: "Mấy ngày nay đi học thế nào rồi?"
Yến Dương vốn đang tươi cười, khóe mắt cong cong đầy hứng khởi. Nhưng khi nghe những lời đó, nụ cười trên môi cậu bé lập tức vụt tắt.
Phiêu Vũ Miên Miên
Thẩm lão phu nhân nhận ra sự thay đổi ấy, lập tức nhíu mày, lo lắng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/42.html.]
"Làm sao vậy? Học hành không thuận lợi sao? Hay có ai bắt nạt cháu?"
Yến Dương vừa định mở miệng thì Trình Cẩm Sơ đã lên tiếng trước.
"Làm phiền tổ mẫu quan tâm. Yến Dương mới vào học đường, khó tránh khỏi có chút không quen. Chỉ cần qua vài ngày, tự nhiên sẽ tốt hơn thôi."
Thẩm lão phu nhân không hài lòng, liếc mắt nhìn Trình Cẩm Sơ một cái rồi mới dịu giọng hỏi Yến Dương:
"Thật sự là như vậy sao?"
"Dạ." Yến Dương cụp mắt, rầu rĩ đáp.
Mẫu thân không cho cậu nói, cậu cũng chỉ có thể không nói.
"Hài tử ngoan, học hành là chuyện quan trọng. Cháu nhất định phải chăm chỉ, giống như Nhị thúc cháu vậy." Thẩm lão phu nhân chậm rãi nói, giọng mang theo vẻ tự hào. "Chỉ bằng bản lĩnh của bản thân, nó đã đỗ tiến sĩ, làm rạng rỡ tổ tông."
Nhắc đến Thẩm Trường Hoài, gương mặt bà tràn đầy kiêu hãnh, như thể đó là niềm tự hào lớn nhất đời bà.
Thẩm Trường Hoài cũng gật đầu, nhìn Yến Dương dặn dò:
"Nhớ kỹ những lời bà cố cháu dạy. Chăm chỉ học hành, đỗ đạt công danh."
Yến Dương ngẩng đầu nhìn hắn ta, môi mím chặt, ánh mắt không có chút vui vẻ nào.
Không khí thoáng chốc trầm xuống.
Khương Thư nhận ra điều đó, liền nhẹ giọng nói:
"Trang sức lần trước hứa tặng Yến Hoan, con đã sai người làm xong. Nhân tiện cũng mua cho Yến Dương một bộ giấy và bút mực."
Lập tức, Chử Ngọc và Đàn Ngọc bước lên, mang lễ vật trình ra.
Một bộ văn phòng tứ bảo tinh xảo cùng một cây hoa hướng dương đặt trước mặt Yến Dương.
Một bộ trang sức hồng ngọc lộng lẫy được đưa cho Yến Hoan.