Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 33
Cập nhật lúc: 2025-03-11 09:29:20
Lượt xem: 2
"Ục ục..."
Bụng Yến Dương réo lên một tiếng, cậu bé ôm bụng, bĩu môi: "Mẹ, con đói rồi."
Buổi sáng vì quá phấn khích khi được ra ngoài, hai hài tử chỉ ăn được vài miếng, giờ chơi lâu như vậy tất nhiên đã đói meo.
"Đằng trước là Thúy Vân Lâu, đi thôi, cha dẫn mọi người đến đó ăn." Thẩm Trường Trạch cười, mỗi tay ôm một đứa, chọc cho hai đứa nhỏ cười khanh khách.
Trình Cẩm Sơ nhìn bóng dáng cao lớn vững chãi của nam nhân, lại nhìn gương mặt rạng rỡ vô lo của hai hài tử, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Đây là phu quân của nàng ta, là cha của con nàng ta.
Đừng hòng ai dám cướp hắn khỏi nàng ta.
Ai cũng không được!
Trong nhã gian của Thúy Vân Lâu, một nhà bốn người vừa mới gọi món, bỗng nghe thấy giọng nói từ gian bên cạnh truyền sang.
"Muốn nói chuyện mới mẻ nhất gần đây thì không thể quên chuyện Tĩnh An Hầu thỉnh chỉ lập bình thê. Úi chà, đúng là tấm gương sáng của chúng ta, bái phục bái phục!"
"Hả? Tấm gương? Từ bao giờ mà hành động cặn bã lại được ca tụng thế? Nếu đổi lại là tỷ muội ruột thịt của các ngươi gặp phải chuyện này, các ngươi còn thấy hay ho không?"
"Thế tử nói đúng, Tĩnh An Hầu làm vậy chẳng đáng mặt nam nhi chút nào. Nạp thiếp thì nạp thiếp đi, một hai phải lập bình thê, chẳng phải là muốn sỉ nhục chính thất sao?"
Phiêu Vũ Miên Miên
"Nghe nói năm đó Tĩnh An Hầu lấy nữ nhi Khương gia chỉ vì tiền tài."
"Ta cũng nghe vậy. Bà con của hạ nhân trong phủ ta làm việc ở Tĩnh An Hầu phủ nói, mấy năm nay cả nhà họ sống nhờ vào của hồi môn của Hầu phu nhân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/33.html.]
"Phụt! Đã bám váy nữ nhân còn ức h.i.ế.p người ta, đúng là chẳng ra gì..."
"Cạch!"
Trình Cẩm Sơ tức giận đến mức đập đũa xuống bàn, lập tức đứng dậy, bộ dạng muốn lao tới tranh luận với kẻ đang nhiều chuyện kia.
Thẩm Trường Trạch vội đưa tay ngăn nàng ta lại, trầm giọng nói:
"Chỉ là lời đồn nhảm, không cần để tâm."
"Không được! Người ta dám sỉ nhục chàng, ta không thể dễ dàng bỏ qua!" Trình Cẩm Sơ giận đến đỏ mặt, kiên quyết muốn đi.
Thẩm Trường Trạch thở dài bất đắc dĩ:
"Nàng có biết kẻ đang nói kia là ai không?"
"Là ai?" Trình Cẩm Sơ hùng hổ hỏi, trong mắt đầy lửa giận.
Dựa vào thân phận Tĩnh An Hầu của hắn, chẳng lẽ còn sợ kẻ đó sao?
"Thế tử Vinh Vương phủ, Úc Nguyên. Hỗn thế ma vương của kinh thành." Thẩm Trường Trạch thấp giọng, vẻ mặt đầy lo ngại. "Ngay cả Thái tử cũng phải né hắn mấy phần."
Trình Cẩm Sơ khựng lại, ngạc nhiên tròn mắt. Nàng ta không ngờ đối phương lại có thân phận cao như vậy.
"Vậy… cứ bỏ qua thế à?" Nàng ta không cam lòng, siết chặt nắm tay.
Thẩm Trường Trạch mím môi, khẽ lắc đầu:
"Coi như không nghe thấy đi. Cãi nhau với hắn chỉ khiến chúng ta mất mặt."