Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 3

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:22:08
Lượt xem: 6

Thế nhưng, đôi mày thanh tú lúc này hơi nhíu lại, đuôi mày khẽ nhếch, đôi môi đỏ mọng mím chặt, rõ ràng là đang ấm ức đến cực điểm.

Thẩm Trường Trạch khẽ thở dài, trong lòng chợt dâng lên một tia mềm mại, hắn cất giọng trầm thấp: "Chuyện thú thê, ta cũng không có ý gì khác, chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi."

Khương Thư không đáp, nhưng đôi tai đã dỏng lên nghe.

"Năm ngoái, khi ta ở chiến trường, thiếu kinh nghiệm, suýt chút nữa bỏ mạng dưới mũi thương của địch. Ngay thời khắc sinh tử, sư phụ đã liều mình cứu ta. Trước khi lâm chung, người đã gửi gắm Cẩm Sơ cho ta, mong ta cưới nàng ấy, cho nàng một chốn nương thân."

"Hai thầy trò họ nhiều năm sống nương tựa ở biên cương, nay nàng ấy mất đi sư phụ, một thân một mình, không nơi nương tựa, ta cũng chẳng thể làm ngơ."

Hắn khẽ thở dài, chậm rãi tiến đến bên cạnh nàng.

Khương Thư thoáng giật mình, không ngờ trong chuyện này còn có ẩn tình như vậy.

Ơn cứu mạng, trước lúc lâm chung phó thác, quả thực hắn không còn sự lựa chọn nào khác...

Nhưng hai hài tử kia… cũng không ai có thể ép hắn sinh ra được.

Khương Thư trầm mặc giây lát, sau đó cất giọng, từng câu từng chữ rõ ràng:

Phiêu Vũ Miên Miên

“Hầu gia định cho nàng ta danh phận gì?”

Hắn nói “thú thê”, lại gọi nàng ta là “phu nhân”, rốt cuộc là có ý gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/3.html.]

Nghe nàng nhắc đến chuyện này, Thẩm Trường Trạch thoáng trầm ngâm, một lúc lâu sau mới mở miệng:

“Cẩm Sơ là đích nữ của tướng quân, lại có ơn với ta, hơn nữa còn sinh cho ta hai hài tử. Ta không thể để nàng ấy làm thiếp, vậy nên… muốn lập nàng ấy làm chính thê.”

Lời vừa dứt, Khương Thư bật cười, nhưng trong mắt lại chẳng hề có chút ý cười nào.

“Không tiện hạ bệ nàng ta, vậy nên Hầu gia liền đến đây hạ bệ ta sao?” Giọng nàng lạnh lẽo như băng sương. “Chỉ vì ta là nữ nhi thương nhân, thân phận thấp kém nên có thể tùy tiện giẫm đạp, tùy tiện sỉ nhục?”

Nàng tự biết mình xuất thân từ thương hộ, gả vào Hầu phủ đích xác là trèo cao. Nhưng năm đó, chẳng phải chính Hầu phủ chủ động cầu thân hay sao?

Lại nói, năm nàng xuất giá, Hầu phủ suy bại đến mức gần như không trụ nổi ở thượng kinh. Nếu không nhờ của hồi môn phong phú của nàng, phủ này còn có thể giữ được thể diện mà sống đến hôm nay sao?

Vậy mà nay hắn vinh quy hồi phủ, liền muốn qua cầu rút ván, khinh người đến mức này sao?

“Ta không có ý sỉ nhục nàng.” Thẩm Trường Trạch nhíu mày, kiên nhẫn nói. “Ta chỉ muốn cho Cẩm Sơ một danh phận có thể diện. Sau này Hầu phủ vẫn do nàng quản lý như cũ, sẽ không có gì thay đổi cả.”

Vậy còn thể diện của nàng thì sao?

Ai cho nàng đây?

Khương Thư ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt rét lạnh, giọng nói cũng không còn nửa phần ấm áp:

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Loading...