Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 24

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:41:45
Lượt xem: 1

Kết quả, Khương Thư ăn no đến mức bụng tròn căng, cuối cùng phải để Thẩm Trường Trạch dìu lên xe ngựa.

"A tỷ, hai tháng nữa là sinh thần của ta, hai người nhất định phải trở về, cùng ta đón sinh thần!" Khương Ninh bám lấy càng xe, ánh mắt đầy lưu luyến.

"Được, nhất định sẽ chuẩn bị cho đệ một món quà thật to." Khương Thư xoa đầu hắn, tươi cười rạng rỡ.

Nhưng khi cửa xe vừa đóng lại, xe ngựa lăn bánh, nụ cười trên mặt nàng dần tan biến, nước mắt cũng theo đó mà lặng lẽ rơi xuống.

Bỗng một bàn tay ấm áp đưa tới, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng.

"Đừng khóc."

Thẩm Trường Trạch ôm lấy nàng vào lòng, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng.

"Sau này nàng muốn về nhà, ta sẽ cùng nàng trở về."

Khương Thư nhớ đến lời mẫu thân căn dặn, không giãy dụa nữa, chỉ lặng lẽ tựa đầu lên vai hắn, cố gắng ổn định cảm xúc.

Hôm nay dậy từ sớm, lại có thói quen ngủ trưa, giờ phút này nàng cảm thấy hơi buồn ngủ, dần dần khép mắt lại.

Thấy người trong lòng bất động hồi lâu, Thẩm Trường Trạch khẽ gọi một tiếng: “Phu nhân?”

Không có tiếng đáp lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/24.html.]

Hắn cúi đầu nhìn, khóe môi bất giác cong lên, trong đáy mắt ánh lên tia dịu dàng hiếm thấy.

Mi mắt nàng mảnh dài như vẽ, chóp mũi tinh xảo, môi anh đào mềm mại, cùng với cái cổ trắng tựa sứ ngọc. Nhìn dung nhan an tĩnh ấy, Thẩm Trường Trạch chỉ cảm thấy yết hầu căng chặt.

Hắn rất muốn hôn nàng, nhưng lại sợ đánh thức nàng, chỉ đành nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.

Khương Thư ngủ suốt quãng đường đi, đến khi xe ngựa dừng lại trước cửa Hầu phủ vẫn chưa tỉnh.

“Phu nhân…” Chử Ngọc khẽ gọi, định đánh thức nàng.

Thẩm Trường Trạch đưa mắt ra hiệu ngăn lại, sau đó cẩn thận bế nàng xuống xe.

Hạ nhân trong phủ trông thấy, lập tức cúi đầu hành lễ, không ai dám lên tiếng.

Có lẽ động tác hơi lớn, đi chưa được mấy bước, Khương Thư chợt mở mắt, mơ màng hỏi: “Đến rồi sao?”

“Ừm, nàng cứ ngủ đi, không sao cả.” Giọng Thẩm Trường Trạch trầm thấp, vững vàng, đôi tay vẫn ôm nàng không chút lay động.

Khương Thư dần tỉnh táo lại, ý thức được tình trạng hiện giờ của mình, vội nắm lấy vạt áo hắn, ngượng ngùng nói: “Chàng mau thả ta xuống, bị người ta nhìn thấy sẽ bị chê cười mất.”

Thẩm Trường Trạch cười nhạt, cúi đầu ghé sát nàng, giọng trầm ấm như mang theo ý cười: “Nên nhìn thấy cũng đã nhìn thấy rồi. Nếu bây giờ nàng xuống, chẳng phải càng khiến người ta bàn tán hay sao? Thôi thì cứ ‘ngủ’ tiếp đi.”

Khương Thư đỏ mặt, không còn cách nào khác, đành phải vùi đầu vào lồng n.g.ự.c hắn, giả bộ ngủ say.

Phiêu Vũ Miên Miên

Ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay, Thẩm Trường Trạch chỉ mong con đường trở về Thính Trúc lâu có thể kéo dài thêm một chút.

Loading...