Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 17
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:34:56
Lượt xem: 6
Hai người đang thân mật thì bên ngoài vang lên giọng của tỳ nữ:
“Hầu gia, thái phu nhân có lời mời.”
“Muộn thế này rồi, mẫu thân tìm chàng có chuyện gì?” Trình Cẩm Sơ thoáng nhíu mày, hơi thở chưa kịp điều chỉnh.
Thẩm Trường Trạch sửa sang lại y phục, đứng dậy: “Không biết, ta đi một lát rồi về, nàng cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Gió đêm se lạnh, dọc đường tới Đinh Lan viện, sự rạo rực trong lòng Thẩm Trường Trạch dần lắng xuống, thần sắc trở lại bình thường.
Hắn ta bước vào phòng, cúi người hành lễ: “Mẫu thân tìm con có chuyện gì quan trọng sao?”
Thẩm mẫu thong thả ăn tổ yến, chậm rãi nói: “Con hồi kinh đã nhiều ngày, cũng nên hộ tống Thư Nhi về Khương gia một chuyến. Ta thấy ngày mai là thích hợp.”
Thẩm Trường Trạch hơi do dự: “Mấy ngày nữa đi, ngày mai con còn có việc…”
“Sáu năm trước, con chưa từng cùng nó lại mặt. Nay lập bình thê, lại khiến nó thêm phiền lòng, về tình về lý đều không nên chậm trễ. Bây giờ, có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này sao?”
Tô ma ma, nhũ mẫu của hắn ta, cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Hầu gia, phu nhân mới là chính thất do ngài cưới hỏi đàng hoàng. Ngài nên tôn trọng, yêu thương phu nhân mới phải. Mấy ngày nay ngài lạnh nhạt với nàng ấy, trong phủ đã có lời ra tiếng vào rồi.”
Phiêu Vũ Miên Miên
Thẩm Trường Trạch trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu: “Ta biết rồi. Ngày mai ta sẽ đưa nàng ấy về Khương gia.”
Thẩm mẫu hài lòng khoát tay: “Vậy con đi báo cho Thư Nhi một tiếng, để nó chuẩn bị.”
Tô ma ma cũng mỉm cười, ánh mắt bớt đi phần lo lắng.
Thẩm Trường Trạch chắp tay hành lễ, sau đó bước chân nặng nề đi về phía Thính Trúc lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/17.html.]
Trong phòng, Khương Thư vừa mới tắm xong, mái tóc đen dài còn vương hơi nước, đang ngồi trên mỹ nhân tháp để Chử Ngọc lau khô tóc cho nàng.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh, một luồng khí lạnh theo gió đêm tràn vào, mang theo hơi thở nam nhân.
“Hầu gia.” Chử Ngọc giật mình, vội hành lễ.
Khương Thư quay đầu nhìn lại.
Nàng khoác một lớp áo lụa mỏng màu hạnh, cổ áo buông lơi để lộ làn da trắng nõn, vòng eo thon thả ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo. Mái tóc dài xõa trên vai, đôi mắt trong suốt ánh nước, đối diện với hắn ta mà không nói một lời.
Thẩm Trường Trạch chợt cảm thấy lưng nóng ran, bụng dưới căng thẳng, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
"Hầu gia có chuyện gì sao?" Khương Thư ra hiệu cho Chử Ngọc tiếp tục lau tóc, ánh mắt bình thản nhìn hắn.
Thẩm Trường Trạch liếc Chử Ngọc một cái, đè nén cảm giác khô nóng trong lòng, giọng khàn khàn nói: "Ngày mai ta cùng nàng về Khương gia."
Động tác lau tóc của Khương Thư khựng lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó không giấu được ý vui: "Thật sao?"
"Ừm." Thẩm Trường Trạch gật đầu, khóe môi hơi nhếch lên: "Cần ta chuẩn bị gì không?"
Khương Thư nhẹ nhàng buông lỏng thân mình, chậm rãi nói: "Không cần, ta đã chuẩn bị từ lâu. Hầu gia chỉ cần cùng ta đi một chuyến là được."
Chuyến này hồi Khương gia mang ý nghĩa trọng đại, sáu năm chưa từng lại mặt, nàng đương nhiên đã lo liệu quà cáp chu toàn từ trước. Chỉ là Thẩm Trường Trạch vẫn luôn bận rộn, nàng chưa có dịp mở lời. Nay hắn chủ động nhắc tới, trái lại khiến nàng bất ngờ.
"Vậy sáng mai ta tới đón nàng." Thấy nàng cao hứng như vậy, tâm trạng Thẩm Trường Trạch cũng không khỏi tốt lên.
"Được." Khương Thư gật đầu đáp, rồi nhận ra hắn vẫn chưa rời đi, liền nhíu mày hỏi: "Hầu gia còn chuyện gì sao?"