Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 14

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:32:57
Lượt xem: 5

Chức quan không lớn, nhưng ăn lộc triều đình, con đường thăng tiến rộng mở. Sau này, Hầu phủ và cả Thẩm Trường Trạch đều cần đến sự giúp đỡ của hắn ta, bởi vậy Thẩm mẫu luôn khoan dung với vị thứ tử này.

Thẩm Trường Trạch im lặng, lát sau mới nói: “Con đã hiểu. Chuyện Cẩm Sơ chưởng gia, kính mong mẫu thân giúp đỡ nàng ấy.”

Hắn vừa định đứng dậy rời đi thì Thẩm mẫu gọi lại, giọng nói bất đắc dĩ:

“Có bột mới gột nên hồ*, thôi thì trả lại quyền chưởng gia cho Thư Nhi đi.”

(*Có điều kiện mới làm được việc)

Thấy nhi tử không đáp, bà lại khuyên nhủ: “Con hạ mình trước mặt Thư Nhi một chút, dỗ dành nó vài câu, đêm nay ở lại viện của nó…”

Thẩm Trường Trạch nhíu mày: “Mẫu thân, chừa cho nhi tử chút thể diện đi.”

Nói xong, hắn liền xoay người rời khỏi viện.

Thẩm mẫu nhìn theo bóng lưng hắn ta, chỉ biết lắc đầu cười khổ: “Nhưng thể diện có ăn được đâu…”

Khương Thư thích yên tĩnh, nhưng Lãm Vân viện chỉ cách nàng một bức tường, suốt ngày truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ của trẻ con, khiến nàng vô cùng phiền muộn. Nghĩ ngợi một lát, nàng quyết định ra ngoài đi dạo một chuyến.

Sai Chử Ngọc đi báo với Thẩm mẫu một tiếng, nàng đội mũ màn che, bước lên xe ngựa rời phủ.

Kinh thành vẫn náo nhiệt phồn hoa như cũ, dù lòng người đổi thay, thì nơi này chưa bao giờ vì ai mà thay đổi.

“Phu nhân, phía trước là Cửu Hương trai, người có muốn ăn bánh hạt sen không?” Đàn Ngọc nhẹ giọng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/14.html.]

Khương Thư vốn đang thất thần, nghe vậy liền lập tức nói: “Dừng xe.”

Sau khi xe ngựa dừng hẳn, nàng lại muốn tự mình xuống xe mua.

Đàn Ngọc lo lắng khuyên: “Phu nhân, để nô tỳ đi là được rồi.”

Hầu môn phu nhân không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện, nếu bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị bàn tán.

“Không sao, ta có đội mũ màn che.” Khương Thư cười nhạt, thực sự chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút.

Thấy nàng kiên quyết, Đàn Ngọc đành phải theo sát, cùng nàng bước vào cửa hàng.

Cửu Hương trai là hiệu bánh danh tiếng trong kinh, nổi danh với chín loại điểm tâm thơm ngon hảo hạng.

Khương Thư chậm rãi nói: “Hai cân bánh hạt sen, ba cân bánh quế hoa, thêm một cân bánh hoa mận.”

Chưởng quỹ cười áy náy: “Xin lỗi phu nhân, bánh hạt sen đã bán hết rồi.”

Đàn Ngọc nhíu mày: “Thật không còn chút nào sao? Phu nhân nhà ta mấy ngày nay ăn uống không ngon miệng, chỉ muốn ăn loại này.”

Chưởng quỹ bất đắc dĩ chỉ tay ra phía sau: “Cân cuối cùng vừa được vị công tử kia mua mất, thực sự không còn nữa.”

Khương Thư quay đầu, vén nhẹ một góc rèm mũ, nhìn theo hướng tay chỉ.

Phiêu Vũ Miên Miên

Tại một chiếc bàn nhỏ trong quán, hai thiếu niên mặc cẩm y đang ngồi, một người dáng vẻ non nớt, dường như chỉ mới sáu bảy tuổi, đang nhét bánh hạt sen vào miệng.

Nàng nhận ra bọn họ—một là Cảnh Vương Úc Tranh, một là Trang tiểu công tử của Bình Tây Tướng quân phủ.

Loading...