Hòa Ly Xong! Ta Dục Hỏa Trùng Sinh - 12
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:30:41
Lượt xem: 8
Khương Thư cụp mắt nhìn mu bàn tay đã bớt sưng đỏ, khẽ lắc đầu: “Không đau nữa.”
Đưa mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng Thẩm Trường Trạch, nàng thầm nghĩ hắn hẳn đã rời đi.
Nhìn ra tâm tư chủ tử, Đàn Ngọc liền nói: “Hầu gia canh chừng phu nhân suốt đêm, mãi đến rạng sáng bôi thuốc xong mới rời đi.”
Khương Thư khẽ nhíu mày: “Hắn ta canh cả đêm?”
Đàn Ngọc gật đầu: “Chử Ngọc cũng ở bên ngoài phòng suốt đêm, cách nửa canh giờ lại thay băng, tận mắt chứng kiến.”
Trước đây, Đàn Ngọc không ưa Thẩm Trường Trạch, nhưng lúc này lại có chút thay đổi: “Nô tỳ cảm thấy, trong lòng Hầu gia vẫn có phu nhân.”
Nhưng trong lòng hắn, không chỉ có mỗi nàng.
Khương Thư không đáp, chỉ yên lặng để Đàn Ngọc hầu hạ nàng rửa mặt, rồi ngồi trước gương đồng trang điểm.
Tại Lãm Vân Viện, hai hài tử Yến Dương và Yến Hoan đang chơi đùa trong sân, Trình Cẩm Sơ ngồi trong phòng chăm chú xem sổ sách.
Nàng ta biết chữ, nhưng sổ sách Hầu phủ rắc rối, nhiều chỗ xem không hiểu.
Nàng ta muốn hỏi Thẩm Trường Trạch, nhưng hắn vừa mới đi nghỉ, hơn nữa, đường đường là nam nhân, chưa chắc đã hiểu tường tận chuyện hậu trạch.
Suy nghĩ một hồi, nàng ta bèn cầm sổ sách, quyết định đi tìm bà bà Lâm thị.
"Cái gì? Khương Thư giao quyền chưởng gia cho con?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-ly-xong-ta-duc-hoa-trung-sinh/12.html.]
Thẩm mẫu kinh ngạc đến mức suýt sặc trà.
Phiêu Vũ Miên Miên
Thấy Thẩm mẫu phản ứng mạnh như vậy, Trình Cẩm Sơ cứ ngỡ bà không tin tưởng mình, vội vàng lên tiếng cam đoan: "Mẫu thân yên tâm, hài nhi nhất định sẽ dốc hết sức mình."
Thẩm mẫu xua tay, thở dài: "Không phải ta không tin con, chỉ là con không hiểu rõ Hầu phủ. Nơi này không phải ai cũng có thể dễ dàng quản lý."
Bà khẽ cau mày, không biết phải nói thế nào cho phải. Dẫu sao, đây cũng chẳng phải chuyện gì vinh quang.
Trình Cẩm Sơ sắc mặt kiên quyết: "Hài nhi mới tới Hầu phủ, quả thực chưa rõ cặn kẽ mọi chuyện. Mong mẫu thân chỉ dạy thêm."
Nàng ta không tin, chẳng lẽ quản lý một phủ đệ còn khó hơn ra trận g.i.ế.c địch?
Thẩm mẫu thở dài: "Hầy! Việc đã đến nước này, có nói gì con cũng chẳng chịu nghe lọt tai. Thôi thì… tạm thời đừng vội động vào sổ sách, theo ta đến nhà kho trước đã."
Kiểm kê nhà kho quả là việc cần làm, Trình Cẩm Sơ không nghĩ nhiều, lập tức cầm chìa khóa theo sau Thẩm mẫu.
Nhà kho Hầu phủ rất lớn, vậy mà bên trong trống trải, chỉ lưa thưa mấy rương gỗ cũ kỹ.
Thẩm mẫu ra lệnh mở rương, bên trong toàn là đồ cổ, thư họa, chỉ có hai rương bạc trắng cùng một rương vàng.
Trình Cẩm Sơ nhìn mà không tin vào mắt mình: "Chuyện này… Hầu phủ to lớn thế này, gia sản chẳng lẽ chỉ có bấy nhiêu?"
Thẩm mẫu khoát tay, ra hiệu cho đám hạ nhân lui xuống, rồi mới xấu hổ nói: "Hầu phủ đã suy bại từ hai mươi năm trước. Cha Trường Trạch mất sớm, một nữ nhân như ta, chân yếu tay mềm, cũng không biết kiếm tiền bằng cách nào. Nếu không phải thế, sao có thể để một nữ nhi thương nhân như Khương Thư làm chủ mẫu được?"
Nói đến đây, bà lại cảm thấy, năm đó Khương Thư gả vào Hầu phủ đã là trèo cao.