Anh ta cho biết mình cũng là nạn nhân của vụ việc này, cũng cảm thấy đau lòng vì những gì đã xảy ra với các nạn nhân khác.
Anh ta còn cho biết, sẽ truy tố Trương Khác, và sẽ không bao giờ chấp nhận hòa giải. Nếu có nạn nhân nào khác cần giúp đỡ, cũng có thể tìm đến sự giúp đỡ từ anh ta.
Về phân tội danh Trương Khác treo trên đầu anh ta, anh ta tuyên bố rằng hết thảy đều là vu hãm, là lời đồn bịa đặt không có căn cứ.
Đoạn văn này kể rất có trình độ, không chỉ đánh bài tình cảm mà còn thể hiện thái độ cứng rắn, kiên quyết. Lê Khinh Nhan không thể không thừa nhận, nếu là người qua đường không rõ chân tướng khi nghe đến đây, đại khái sẽ tin tưởng vào lý do thoái thác của Tiết Tri Niên.
Tuy nhiên...
Không có gì là "tuyệt đối" trên đời cả.
Lê Khinh Nhan lật đến đoạn giữa của chương này, thấy được một khúc nhạc đệm nhỏ trong đó.
Ngược tâm 198 lần: Cô vợ thế thân bị cầm tù chạy đi đâu, chương 365:
[Nói ra những lời này, anh không cảm thấy trái lương tâm của mình sao?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ dưới sân khấu, khiến cho bầu không khí xung quanh thoáng ngưng trệ.
Tiết Tri Niên cười nhạo một tiếng, nhướng mí mắt: "Tôi không hề thấy thẹn với lương tâm."
Sau khi nói xong, anh ta không nói thêm một chữ nào nữa. Bầu không khí này áp đảo tất cả mọi người, nhất thời bốn phía im lặng không một tiếng động. ']
Nghĩ rằng, người gây khó dễ này hẳn là do Trương Khác sắp xếp.
Đáng tiếc rằng Tiết Tri Niên có hào quang nhân vật bảo vệ, thủ đoạn của nhân vật quần chúng đương nhiên không thể uy h.i.ế.p được anh ta. Lê Khinh Nhan nhíu mày, động tay xóa hai chữ "giọng nói", đổi thành “lôi điện”.
Chỉ thay đổi vài chữ đơn giản đã khiến nội dung của vở kịch phát triển theo hướng không thể tưởng tượng nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-bao-toi-nguoc-tra-nam-truoc-khi-bi-nguoc/chuong-136.html.]
[Lôi điện rơi xuống, anh ta không nói thêm một chữ nào nữa, bầu không khí này áp đảo tất cả mọi người, nhất thời bốn phía im lặng không một tiếng động. ]
Hệ thống mở to hai mắt: "Lôi điện?”
Tuy rằng từ xưa có một câu nói, làm chuyện xấu thì phải bị trời đánh. Nhưng mà cũng không có ai thật sự bị sét đánh cải "Ký chủ đây là chơi thật sao?"
"Sao nào, thay đổi như vậy không phải rất hợp lý sao?" Lê Khinh Nhan nhếch môi cười.
Cô giải thích: "Tiết Tri Niên bị sét đánh, tất nhiên không thể nói thêm một chữ nào nữa, mọi người bị không khí do thiên lôi giáng xuống áp đảo, cũng là chuyện hợp tình hợp lý."
Hệ thống: "..."
Cứu mạng, tại sao nó lại cảm thấy ký chủ nói rất có đạo lý?
Nó nhất định là bị tư duy kỳ quái của ký chủ đồng hóa rồi... Chắc chắn là như vậy.
Sáng sớm hôm sau, phía sau hậu trường chương trình. Sự xuất hiện của khách mời mới và sự sắp xếp không gian hoạt động ngoài sân, tất cả đều tiến hành ở bên ngoài.
Các nhân viên công tác ra ra vào vào, mỗi người đều đang bận rộn vì chương trình truyền hình trực tiếp sắp tới.
Phó Thần Cảnh tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, mở máy tính ra, bớt chút thời gian xem văn kiện mà trợ lý gửi tới cho mình.
Để giữ cảm giác bí ẩn, chương trình sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi một chút ở hậu trường. Trong khoảng thời gian này, tổ làm chương trình sẽ sắp xếp cho người dẫn chương trình tiến hành hoạt động phỏng vấn ở hậu trường, nhưng họ sẽ xuất hiện chính thức.
"Leng kengl"”
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, tin nhắn từ Phó Nhạc Cảnh hiện ra.
[Anh, anh không làm mất món quà đó đấy chứ? Ngàn vạn lần đừng nhầm lẫn đấy.